Xin đừng quá chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên đi điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi. Trong cuộc sống có những thứ vô cùng giản đơn,nhỏ bé mà khi mất đi rồi ta mới nhận thấy được ý nghĩa thực sự của nó. Hãy trân trọng và giữ gìn những gì mình đang có đừng để khi mất đi rồi mới thấy hối tiếc…
Có những thứ hạnh phúc mà mất đi ta mới biết hối tiếc nhưng 2 chữ “hối tiếc” ấy không thể đem hạnh phúc trở về. Đừng để khi đánh mất rồi mới ước “giá như mà…” thời gian trôi qua rồi sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa đâu, những gì ta đánh mất sẽ chẳng thể lấy lại được…
Vì sao chúng ta không biết trân trọng những gì mình đang có? Bởi vì chúng ta nghĩ rằng còn có thể gặp lại nhau, còn có dịp nói lời chào tạm biệt, còn có cơ hội nói tiếng xin lỗi mà không hề biết rằng chỉ một lần chia tay là không bao giờ gặp lại nữa, một tiếng thở dài biết đâu lại là hơi thở cuối cùng trên cõi đời này?
Phải có thứ gì đó mất đi chúng ta mới nhận ra rằng những ngày bình thường là hạnh phúc, hãy trân trọng tất cả những gì mình có được, hãy yêu thương nhau nhiều hơn vui vẻ mà sống trọn từng ngày. Anh và em đừng để thốt lên hai từ “giá như” được không anh?
Những năm tháng thanh xuân khi còn đẹp nhất, cái tuổi đôi mươi đầy mơ mộng ấy em đã dành trọn cho anh rồi, vì thế xin anh hãy trân trọng lúc mình còn có nhau nhé
Nếu nhường nhau một chút, nhịn nhau một chút, yêu chậm lại và nhẹ nhàng hơn thì bạn sẽ nắm trong tay một tình yêu trường tồn! <3
( ! ) Tôi dám chứng minh và khẳng định với bạn đấy !
vì …
có được người mình yêu thương, khó thế nào ?
Đôi lúc, con người ta không thể nhận ra giá trị của những điều mà người khác đang làm cho mình cho đến khi người ấy không còn làm nữa.
Hạnh phúc luôn trông bé nhỏ khi bạn
giữ nó trong lòng bàn tay .
– Nhưng một
khi để nó vụt mất, bạn sẽ nhận ra nó lớn
và quý giá đến nhường nào .
– Đừng khi nào để niềm hạnh phúc tuột khỏi tầm tay mới tìm lại
Tình yêu là thứ hạnh phúc mà ai cũng kiếm tìm, là thứ niềm đau đắng ai cũng sợ mắc phải. Nhưng hãy cứ yêu đi. Dù mới hay cũ, lần đầu tiên hay lần thứ n, dù đã từng vấp ngã… cũng vẫn cứ hãy trân trọng và yêu cho trọn vẹn.
Anh bận, quên mất em cũng cần có người ở bên. Anh bận, quên mất rằng em cũng sẽ cô đơn. Anh bận, quên mất em đang đợi điện thoại của anh. Anh bận, quên mất những lời hứa anh nói cùng em. Nhưng anh có biết không, tình yêu không phải là đợi khi nào anh có thời gian rảnh rỗi thì mới cảm thấy trân trọng.
Tình đầu hay tình cuối có lẽ đều không quan trọng nữa, bởi lẽ đã là tình thì đều đáng nhớ và trân trọng, nhưng hãy nắm giữ người cho bạn yêu thương và an toàn nhất.
Hãy cùng em trân trọng cuộc tình của chúng ta để sau này, khi nhắc về thanh xuân đã có cùng nhau, chúng ta sẽ không bao giờ phải dùng hai chữ hối hận.
Cuối cùng sau này, con người ta chỉ nuối tiếc vì những gì chưa làm mà thôi, vì vậy em và anh đừng để nuối tiếc được không, giữa cuộc đời dài rộng đầy bộn bề này, một cái chớp mắt đủ để mất nhau nên chúng ta hãy cùng trân trọng tình yêu này
Em cứ nghĩ rằng vì đằng nào em cũng yêu anh mãnh liệt như thế, nên tất cả mọi thứ em làm cho anh cả đời này em sẽ không bao giờ hối hận. Nhưng không, em đang hối hận vô cùng, vì giá như em đừng vội vàng quá, đừng vì anh quá, có lẽ anh sẽ trân trọng em hơn.
Em cảm thấy sự cố gắng của em không được trân trọng. Anh à. Nghe em nói này ” chân tình” hay ” chân thành” thì cũng có chân cả đấy anh, khi em cảm thấy sự cố gắng của em không được trân trọng thì em đi.
Em không dễ dàng chấp nhận ai đó, nhưng khi em chọn thì dù thế nào em sẽ nắm thật chặt. Khi nào đau quá, em sẽ tự buông, không chút day dứt và hối tiếc đâu! Cuộc đời vẫn quá tươi đẹp và em có nhiều việc để làm, có bao người sẽ trân trọng em hơn thế! Nên khi vẫn còn trong giới hạn của nỗi đau, anh hãy biết trân trọng em vào!
Không phải em tham lam, nhưng anh à, anh hiểu không em đâu làm gì có lỗi, hay chỉ vì em đến sau người ta nên tất cả những gì anh trân trọng và tin yêu, tất cả những gì tốt đẹp anh điều dành trọn cho họ, để rồi tới lượt em anh hờ hững và bỏ mặc.
Mọi điều đó khi ta quen nhau đón nhận rất đơn giản, nhẹ nhàng, ấy mà sao anh không biết trân trọng và cảm nhận nó em nhỉ? Anh thật vô tâm và ngu ngốc phải không em? Đến lúc này đây anh chỉ “dám mơ ước” được nghe giọng nói của em thôi, mà điều đó đã là rất khó khăn, rất khó… rất rất khó cho anh.
Trong thế giới tình yêu, không hề có chuyện ai có lỗi với ai, chỉ là người này không biết trân trọng người kia mà thôi.
Những ngày gần đây khi đã thật sự nhận ra anh không còn là một nửa của em, anh đã khóc, anh khóc thật rồi em ạ! Anh biết khóc đó, anh ngạc nhiên khi mình có thể khóc, anh vẫn còn nước mắt để khóc, anh khóc vì em hay khóc vì chính bản thân anh? Vì anh đã không biết trân trọng tình yêu của chúng ta.
Sao cô hay nhắc đến 2 từ “quá khứ” đến thế? Có lẽ cô trách anh, có lẽ cô muốn làm quá khứ ấy, có lẽ anh là quá khứ cơ không thể quên. Tại sao anh lại không trân trọng cô, tại sao anh đổi lấy cái quá khứ khờ dại ấy bằng tất cả tình cảm của cô?
Lời kết: Có những thứ chúng ta cứ nghĩ nó là của mình và dĩ nhiên thuộc về mình, cho nên không bảo vệ, trân trọng, đến khi mọi sự tổn thương đã hằn sâu thì chẳng thể níu giữ bất cứ điều gì nữa. Họ rời xa chúng ta để kiếm tìm một bờ vai an toàn hơn, ấm áp hơn, lúc ấy chẳng còn gì ngoài sự tiếc nuối, hối hận. Nhưng trên đời vốn chẳng tồn tại hai chứ “giá như”…. Những đỗ đã vỡ sẽ khó mà gắn hàn để vẹn nguyên như cũ…
Source: http://139.180.218.5
Category: Những câu danh ngôn hay bất hủ