Nội dung chính
- 1 Cô tên thật là Lịch Tiệp, sinh ngày 11 – 7 – 1972 ( có nơi ghi 1974 ). An Ni là một “ mỹ nữ viết văn ” nổi tiếng của nền văn học đương đại Trung Quốc .
- 2 “ Viết văn khiến người ta bị ép phải đi tới ranh giới cận kề giữa tin cậy và thiếu tín nhiệm. Đi qua gốc cây rụng hoa, mọi thứ kính yêu lưu luyến đều vô dụng. Những cánh hoa rụng trong gió đêm xuân đã khô lại. Vai còn đọng hương thơm. Nếu có kiếp luân hồi, điểm khởi đầu vẫn là những lưu luyến kính yêu vô dụng này. Như thể khởi nguồn và nguyên cớ. Kinh ngạc và hoan hỉ vì nó, rớt nước mắt vì nó. Sinh mạng như thể xoè nở nhiều tầng cánh khác nhau .
- 3 Tình yêu. Phảng phất như đứng bên hồ nước, ngắm nhìn nó bừng lên tỏa nắng rực rỡ, đưa tay ra, chạm vào, té ra chỉ là ảo giác. Nhưng nó vẫn liên tục, tự sinh tự diệt, không ngưng nghỉ. Đăm đắm ngắm nhìn nỗi đau man mác và cố chấp của mặt nước, không tài nào lý giải nổi. ”
- 4 “ Khi xuất phát, anh còn nhớ đã vuốt tóc em không ? Em sợ anh không tìm nổi hơi thở của em, không tìm thấy em nữa. Em ôm anh suốt đêm. Như vậy khi tất cả chúng ta gặp lại nhau, dù anh đã già nua căng thẳng mệt mỏi, anh cũng sẽ nhớ tới em … ”
- 5 “ Cuộc sống của tôi ngày một quay cuồng. Nhưng hồi nhỏ, tôi đã từng nói với cô ấy, sau này mình sẽ viết sách, vì mình muốn người khác biết nỗi đau của mình. Nỗi đau của tất cả chúng ta. Nỗi đau của tổng thể mọi người. “
- 6 Họ không chuyện trò. Nỗi đau của họ như tấm gương soi vào nhau, thấy rõ đối phương. Thương xót cho nhau nhưng không hề giơ tay ra chạm tới. Không khi nào kể lể. Cãi nhau, không hiểu nhau, lạnh nhạt, cố chấp. Chỉ hoàn toàn có thể duy trì bằng cách như vậy. Chính như vậy. Có một số ít người. Họ yêu quý nhau như vậy. Tình yêu của họ cách trở hai bờ, chỉ hoàn toàn có thể nhìn nhau, không hề sát gần .
- 7 Chúng ta chẳng khi nào xót thương cho nỗi đau của kẻ khác. Bởi vậy quốc tế của tất cả chúng ta luôn tối tăm và đau khổ. Địa cầu chỉ là một quả bóng màu xanh cô độc, hoạt động rất yếu ớt. Không ai biết khi nào nó dừng lại .
Cô tên thật là Lịch Tiệp, sinh ngày 11 – 7 – 1972 ( có nơi ghi 1974 ). An Ni là một “ mỹ nữ viết văn ” nổi tiếng của nền văn học đương đại Trung Quốc .
“ Viết văn khiến người ta bị ép phải đi tới ranh giới cận kề giữa tin cậy và thiếu tín nhiệm. Đi qua gốc cây rụng hoa, mọi thứ kính yêu lưu luyến đều vô dụng. Những cánh hoa rụng trong gió đêm xuân đã khô lại. Vai còn đọng hương thơm. Nếu có kiếp luân hồi, điểm khởi đầu vẫn là những lưu luyến kính yêu vô dụng này. Như thể khởi nguồn và nguyên cớ. Kinh ngạc và hoan hỉ vì nó, rớt nước mắt vì nó. Sinh mạng như thể xoè nở nhiều tầng cánh khác nhau .
Tình yêu. Phảng phất như đứng bên hồ nước, ngắm nhìn nó bừng lên tỏa nắng rực rỡ, đưa tay ra, chạm vào, té ra chỉ là ảo giác. Nhưng nó vẫn liên tục, tự sinh tự diệt, không ngưng nghỉ. Đăm đắm ngắm nhìn nỗi đau man mác và cố chấp của mặt nước, không tài nào lý giải nổi. ”
“ Khi xuất phát, anh còn nhớ đã vuốt tóc em không ? Em sợ anh không tìm nổi hơi thở của em, không tìm thấy em nữa. Em ôm anh suốt đêm. Như vậy khi tất cả chúng ta gặp lại nhau, dù anh đã già nua căng thẳng mệt mỏi, anh cũng sẽ nhớ tới em … ”
Dù là Hoa bên bờ hay Đảo tường vy thì khi đã chót đắm say ngôn từ của An Ni, cảm xúc giống như say mùi khói thuốc giữa mùa hè ảo não bên những khối thành thị buồn vậy .
“ Cuộc sống của tôi ngày một quay cuồng. Nhưng hồi nhỏ, tôi đã từng nói với cô ấy, sau này mình sẽ viết sách, vì mình muốn người khác biết nỗi đau của mình. Nỗi đau của tất cả chúng ta. Nỗi đau của tổng thể mọi người. “
- “Tô ơi, cậu có biết nỗi cô độc của riêng một người như thế nào không? Có nghĩa là tất cả mọi người xung quanh đều không có liên quan gì tới cậu cả. Tất cả mọi người đều biến mất. Thế là mình chỉ có thể khóc.”
- Trưởng thành là một việc thực sự đau khổ, Tô ạ. Lúc đó, mình luôn nghĩ, khi nào mới có đủ tiền? Khi nào mới có thể ra đi? Rốt cục cũng có một ngày, mình bỏ đi.
- Cảm thấy tình yêu đẹp nhất là hai người bầu bạn với nhau.
Không cần ràng buộc, không cần vòng vo, không cần sở hữu. Không cần khát vọng khai thác được ý nghĩa gì từ bạn tình. Đó là thứ đã xác định phải hụt hẫng. Nhưng phải là hai chúng ta được xếp cạnh nhau, đứng ngắm cái nhân gian vắng vẻ này.
Có hai căn phòng độc lập, mỗi người đều thao tác trong phòng riêng .Cùng đi ăn tối ngoài tiệm .Lúc đi dạo có rất nhiều chuyện để nói .Lúc ôm nhau thấy được bảo đảm an toàn .Không xâm phạm tự do của nhau. Không sợ anh vẫn liên lạc với bạn gái cũ .Không bày tỏ tình cảm cho nhau. Bày tỏ là tìm lấy sự biến hóa .Rất bình dị. Rất quen thuộc. Hình như mùi của anh chính là mùi trên khung hình bạn .Bất luận ở đâu và khi nào đều cần giữ cho nhau một khoảng cách .
Có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Xem thêm: Những câu nói hay trong truyện tiên hiệp
Khi muốn yên tĩnh, dù anh ở bên cạnh cũng giống như đang ở một mình .Có một phong thái sống riêng, gồm có cả quần áo, đĩa nhạc, nước hoa, thức ăn .Không quá nhớ nhung nhau, nhưng khi stress vẫn biết anh là nhà .
Họ không chuyện trò. Nỗi đau của họ như tấm gương soi vào nhau, thấy rõ đối phương. Thương xót cho nhau nhưng không hề giơ tay ra chạm tới. Không khi nào kể lể. Cãi nhau, không hiểu nhau, lạnh nhạt, cố chấp. Chỉ hoàn toàn có thể duy trì bằng cách như vậy. Chính như vậy. Có một số ít người. Họ yêu quý nhau như vậy. Tình yêu của họ cách trở hai bờ, chỉ hoàn toàn có thể nhìn nhau, không hề sát gần .
- “Năm lên 10, bố và mẹ cãi nhau ở nhà. Vẫn sống trong căn nhà cũ, phòng bếp chật chội. Mùa hè, mồ hôi đẫm vai. Mẹ không ngừng than vãn, bố cứ im lặng. Cuối cùng, không nhịn nổi lửa giận, bố tát mẹ một cái, bỏ ra khỏi phòng, leo lên xe đạp phóng đi. Mẹ đập vỡ tất cả bát trong bếp. Khắp đất đầy những mảnh sứ trắng vỡ nát. Khóc than. Con bé đứng ngoài cửa. Nhìn vào. Ánh trăng xuyên qua đám lá ngô đồng cao lớn bên đường, rọi chiếu luôn gương mặt con bé. Từ đó nó không bao giờ ôm họ nữa. Sau đó cây ngô đồng bên đường cũng bị chặt hết. Họ chuyển nhà. Từ đó về sau, bố không bao giờ đánh mẹ nữa. Ông không nói tí gì. Chỉ im lặng.Không khi nào ôm nhau nữa. Giữa bố và mẹ. Bố và nó. Nó và mẹ ”
- “ Muốn ngồi xuống, nhìn ánh tà dương vàng ngoài hành lang cửa số. Nhưng nỗi đơn độc đùng một cái lại trào dâng, không để bạn dừng chân .Bạn hiểu rất rõ. Bạn rất hiếm khi nhớ tới đơn độc. Nhưng bạn hoàn toàn có thể cảm thấy giờ đây đang rất đơn độc. Như một người phụ nữ đương lúc đẹp nhất, ngưng trệ nhất, người mà cô yêu và tình nhân cô đều không có bên cạnh. “
- “Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy bình minh sau khi dọn đến căn hộ mới. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô nhớ tới gương mặt anh, rất rõ ràng.”
- “Em chỉ biết, trên thế giới này trong đúng thời khắc đó có phần khác nhau bởi sự tồn tại của anh. Có một chút khác biệt nho nhỏ, đủ để em cảm nhận được ý thức bay lên. Không còn chìm đắm trong cuộc sống đơn điệu ngày lại ngày.”
- “ Tạm biệt thời hạn .
Cô nói, khi một người sắp chết, anh ta sẽ ra sức thở. Đó là hơi thở cuối cùng trước khi sinh mạng ngừng đập. Cuộn trào như tiếng của đại dương.”
Xem thêm: Thành ngữ, tục ngữ
- “Rất nhiều người từng yêu chúng ta. Chúng ta rời bỏ họ. Đó là cái giá chúng ta phải trả. Nghĩ ra cũng là cam tâm tình nguyện. Không ai có thể cùng một lúc chiếm được cả tự do và an toàn trong cuộc sống. Đó là điều không thể.”
- “Chúng ta đều nhìn thấy giới hạn của thời gian.Trải qua bao gập ghềnh của số phận và nỗi thê lương của con người, đã không còn cần phải quá thành tâm tìm kiếm kết cục của tương lai”
“ Nhiều khi, một người lựa chọn ra đi, không phải vì dục vọng, cũng không phải vì bị điệu đàng. Chỉ đơn thuần bởi nghe thấy tiếng lòng của mình. Để tôn trọng đời sống âm thanh trong nội tâm chính mình, tất cả chúng ta từng phải trả những cái giá quá lớn. ”
Chúng ta chẳng khi nào xót thương cho nỗi đau của kẻ khác. Bởi vậy quốc tế của tất cả chúng ta luôn tối tăm và đau khổ. Địa cầu chỉ là một quả bóng màu xanh cô độc, hoạt động rất yếu ớt. Không ai biết khi nào nó dừng lại .
( .. to be continue .. ) 345 views345 views
Source: http://139.180.218.5
Category: Những câu danh ngôn hay bất hủ