Site icon Nhạc lý căn bản – nhacly.com

[Đam Mỹ + Edit] Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu – Chương 33: Chúng ta vẫn là anh em tốt – Wattpad

                                    
                                              

Editor: NuanYang
Beta: Mee

* * * * * * * * * * * * * * * * *

Giang Diệc và Tư Kinh Mặc cũng không nán lại hoa viên quá lâu, Tống Nhân cũng rất nhanh đã gọi cho Giang Diệc bảo hai người về ăn cơm.

Không biết có phải do lúc trước Giang Diệc đã rối loạn một trận hay không mà lần này cũng không có ai dám nói ra nói vào trước mặt cậu, ngay cả bà nội cũng thế nhưng đương nhiên bà ấy cũng chẳng hòa nhã cho lắm . Giang Diệc không thèm chú ý, kéo Tư Kinh Mặc ngồi xuống bên cạnh bàn. Bà nội đã không muốn thấy cậu thì cậu cũng không muốn thấy bà ấy . Sau khi ăn cơm xong, Giang Húc giữ đúng lời hứa bèn sai tài xế đưa Giang Diệc về, chỉ là lần này có thêm Tư Kinh Mặc mà thôi . Tuy Giang Diệc nằng nặc đòi về nhưng đến lúc lên xe thì cậu lại cảm thấy luyến tiếc . Đã lâu không được gặp cha mẹ, dù bên ngoài mạnh miệng kêu không nhớ nhưng thật ra trong lòng cậu vẫn thấy rất không dễ chịu . Tống Nhân cũng không nỡ rời xa Giang Diệc, lúc đưa cậu lên xe khóe mắt bà đã hơi ửng đỏ . Giang Diệc sợ Tống Nhân lo ngại nên chỉ hoàn toàn có thể cố kiềm lòng mà nở một nụ cười nhẹ nhàng : " Mẹ, con chỉ đi học thôi mà, sau này cuối tuần có thời hạn con nhất định sẽ về, thế cho nên mẹ không cần tiễn đâu. "

Nói xong, cậu không nhìn Tống Nhân và Giang Húc mà nhanh chóng bước lên xe.

Khóe mắt Tống Nhân đã đỏ ửng nhưng bà vẫn bất đắc dĩ cười cười rồi nhìn Tư Kinh Mặc ở bên cạnh nhẹ giọng nói : " Tiểu Tư cũng lên xe nhanh đi con, hai đứa đến nơi nhớ gửi tin nhắn cho cô đó. Sau này nhờ cháu giúp cô chăm sóc Tiểu Diệc một chút ít nhé. " Tư Kinh Mặc nhìn lướt qua khoé mắt của Tống Nhân rồi gật đầu : " Cô cứ yên tâm ạ. " Sau đó, Tư Kinh Mặc cũng nhanh gọn lên xe . Giang Diệc không nói gì, cậu chỉ dứt khoát mím môi . Tống Nhân dặn dò tài xế vài câu lái xe cẩn trọng, sau đó lùi lại mấy bước . Ô tô chậm rãi khởi động, hành lang cửa số xe cũng kéo lên. Lúc này Giang Diệc mới nghiêng đầu nhìn ra ngoài hành lang cửa số, cậu thấy cha mẹ vẫn đứng ở chỗ cũ, Tống Nhân còn giật mình đưa tay lên mà lau khóe mắt mình . Hốc mắt Giang Diệc lập tức đỏ ửng, cậu lập tức cúi đầu vờ như đang nghịch điện thoại cảm ứng .

Tư Kinh Mặc ngồi bên cạnh Giang Diệc, nên đương nhiên hắn cũng thấy khóe mắt của Giang Diệc đã ửng đỏ. Nhưng hắn không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng vươn tay vỗ vỗ lên lưng Giang Diệc.

Bàn tay ấm cúng chạm vào người khiến sống sống lưng Giang Diệc lập tức cứng đờ. Đang định quay đầu lại thì đùng một cái cậu nhớ đến mắt mình vẫn còn đỏ nên quay được nửa chừng thì cậu lại miễn cưỡng ép mình quay trở về . Lúc này khóe miệng Tư Kinh Mặc trộm cong lên, đáy lòng hắn cũng có chút mềm mại và mượt mà . Cũng như Giang Diệc, Tống Nhân không muốn rời xa con trai, nhưng " không muốn " sau cuối vẫn chỉ là mong ước. Nhưng sau khi biết Giang Diệc còn có một người bạn là Tư Kinh Mặc thì trong lòng bà đã yên tâm phần nào .

Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn

Exit mobile version