Điều này thật ra không mới ở Việt Nam. Nếu nghe nhạc các bạn sẽ nhận ra một bộ phận không lớn lắm, ở nước ngoài đặc biệt người da màu âm nhạc đường phố của họ cũng nói bậy, chửi tục rất ghê. Những cái đó chỉ hợp với một bộ phận khán giả và ở nước ngoài phân ra dòng khác nhau như vậy.
Ở Nước Ta cái này không hề gọi là chơi chữ được. Bởi chơi được chữ phải là người có văn hóa truyền thống. Họ phải có nền tảng văn hóa truyền thống tốt. Thế hệ thời xưa có cụ Hồ Xuân Hương – chơi chữ cỡ tuyệt vời. Chơi chữ người ta ra chủ đề để thách đố nhau ví dụ hãy làm một bài thơ như thế nào mà đầu đề bài thơ dài hơn bài thơ, có một cụ ra đề ” Lấy vợ “, bài thơ là ” Xong “. Bài thơ gồm có toàn bộ ý nghĩa và ngắn hơn đầu đề của bài thơ. Đấy mới là chơi chữ. Còn việc đặt tên bài hát rồi viết những ca từ ngông cuồng, thiếu thẩm mỹ và nghệ thuật như những trường hợp bạn nhắc đến thật khó hiểu. Nó không được gọi là phép ẩn dụ trong văn học hay thi ca Nước Ta gì cả. Đây chỉ gọi là nói lóng của những người thích nói bậy mà không được nói bậy hẳn ra nên nói lóng, nói ngược lại. Tôi không ủng hộ việc làm này vì nó bộc lộ sự trơ trẽn. Theo anh việc mặc kệ dư luận để cho ra những ca khúc phi âm nhạc, phi văn hóa truyền thống của 1 số ít nghệ sĩ là vì tiền, vì sự nổi tiếng hay vì điều gì khác ? – Các bạn ấy còn rất trẻ chứ ví dụ như tôi làm thế nào mà viết được như vậy. Tôi muốn viết cũng không viết được bởi trong mình có nền tảng để không khi nào làm điều đó. Thật ra cũng đừng quy chụp hết những bạn trẻ, chỉ là 1 số ít người muốn gây sốc và muốn gây chú ý quan tâm và chưa nghĩ đến hậu quả. Tôi xin nói lại hậu quả ở đây không phải đám đông ở ngoài mà hậu quả những bạn gieo gì con cháu lãnh nhận hết. Nhiều nhạc sĩ đang viết nhạc bắt chước Nước Hàn nhưng phải hiểu rằng Nước Hàn có chế tài rất nghiêm, khi có một tác phẩm dính scandal họ hoàn toàn có thể mất sự nghiệp luôn. Không như Nước Ta khi có scandal càng được chú ý quan tâm. Những trai xinh, gái đẹp hay thường gọi là ca sĩ và nhạc sĩ phải hiểu rằng mình đang làm gì ngoài câu truyện doanh thu. Các bạn phải hiểu sức công phá của âm nhạc rất lớn, độ phủ sóng rộng. Gây quan tâm thiếu gì cách bằng văn hóa truyền thống vẫn cho thấy sự tự trọng nghề nghiệp của mình. Những người tử tế, về mặt cảm hứng, về tâm hồn họ biết rằng đây là những thứ không đáng để nghĩ đến bởi đời sống có còn nhiều thứ đáng chăm sóc hơn. – Nếu ai đó đọc nhận xét và nói rằng vì anh đã không còn trẻ và ‘ ‘ cực đoan ” nên mới khắc nghiệt như vậy ?
Với người cầm bút, tôi nghĩ không trò chuyện già hay trẻ. Tôi viết nhạc năm 11 tuổi và được gọi là nhạc sĩ trẻ cho đến năm 18 tuổi, những ca khúc Chuồn chuồn ớt, Ôi quê tôi bay ra khỏi ngòi bút là lúc tôi 20 tuổi. Bạn cũng biết 18 tuổi là tất cả chúng ta đã chịu nghĩa vụ và trách nhiệm trước pháp lý. Với người cầm bút họ phải chịu nghĩa vụ và trách nhiệm với tâm hồn của mình. Tôi nghĩ rằng là người cầm bút, người sáng tác và người biểu lộ trước khi làm điều gì đó nghĩ tới hậu quả của con cháu mình mai sao. Đó là văn hóa truyền thống, bởi đã là văn hóa truyền thống Nước Ta mãi mãi là văn hóa truyền thống Nước Ta, nó không hề là văn hóa truyền thống Mỹ. Không thể văn hóa truyền thống của người da vàng mũi tẹt lại giống văn hóa truyền thống đường phố của người da đen. Người da đen biết bao tấm gương, biết bao trí tuệ cũng kinh khủng nên học hỏi điều đó thay vì học văn hóa truyền thống đường phố của một bộ phận người da đen. Tiền bạc đánh mất đi còn làm ra được nhưng chính những người cầm bút viết ra những bài hát hay chính người biểu lộ mà bị lên án đấy là sự đau xót cho chính con cháu những bạn ấy được hưởng. Tôi nói từ được hưởng bởi tất cả chúng ta gieo gì sẽ hưởng vậy. Bây giờ mạng internet tăng trưởng nó sẽ lưu lại tổng thể nên làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau. – Nhạc sĩ Dương Cầm trong bài phỏng vấn mới gần đây thẳng thắn nói rằng nếu có quyền anh sẽ cấm những bài hát phản cảm, đơn cử ‘ ‘ Lời như đồn của Khắc Hưng do Bảo Anh bộc lộ. Anh nói sao về quan điểm này ? Dương Cầm nói thế chứ tôi nghĩ người có quyền họ cũng chẳng cấm đâu bởi những bạn ấy chẳng đánh cắp ăn trộm gì cả. Chỉ là dùng tiếng lóng của một sự ức chế nào đó thôi. Nếu những bạn thấy ức chế nói như thời xưa là vào rừng chửi bậy trước một cái cây hoặc về nhà ngừng hoạt động, đập phá chửi bậy tự do. Không ai cấm những bạn chửi bậy nhưng những người nói bậy trước đám đông, lại còn nói bậy bằng âm nhạc tung ra trước hội đồng cần phải xem lại tư cách của họ. – Cho đến giờ đây, những cơ quan chức năng vẫn chưa có chế tài đơn cử trong việc giải quyết và xử lý vấn nạn nhạc ‘ ‘ rác ” trên những phương tiện đi lại. Và đó là nguyên do thể loại âm nhạc này vẫn sống sót hoặc Open len lỏi vào đời sống, ảnh hưởng tác động không nhỏ đến những đối tượng người tiêu dùng nghe nhạc, nhất là đối tượng người dùng trẻ. Là người làm nghề anh có buồn vì điều này ? Ông Tô Hoài thời xưa từng có viết rất hay : ” Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy “. Tôi không muốn những bạn nghệ sĩ trẻ mất mát gì, những bạn là ai tâm hồn ra làm sao thời hạn sẽ vấn đáp.
Tôi chỉ khuyên các nghệ sĩ đừng bất chấp dư luận để truyền tải các bài hát vô nghĩa và còn thời gian hãy điều chỉnh ngay đi!
Còn như tôi, là một cha mẹ, đã có mái ấm gia đình tôi biết cách có bộ lọc riêng với con cái của mình.
Theo Theo Vietnamnet
Source: http://139.180.218.5
Category: Thuật ngữ đời thường