Học Viện Âm Nhạc Thanh Đảo là 1 trong 7 ngôi trường kì bí của Hoa Quốc.
Người ta đồn rằng trường chỉ tiếp nhận những thành phần đặc biệt, một loại là phải có gia thế, có tiền, là hàng “trâm anh thế phiệt”, hai là loại thiên tài học siêu giỏi có đầu óc khác thường, có thể vượt qua bài kiểm tra đầu vào.
Hơn nữa, dù là hàng nào thì cũng phải có tố chất tâm lý phi thường, bởi cạnh tranh trong ngôi trường này là vô cùng khốc liệt. Không quản đầu vào là bao nhiêu, học sinh được tốt nghiệp chỉ bằng 1 phần 10 số đó.
Khai giảng giờ đã qua được 1 tuần rồi, nhưng trường học vẫn còn náo nhiệt lắm. Trước cổng trường, có một chiếc xe Maybach Exelero đang đậu. Dù là học sinh quý tộc cũng ít khi được chiêm ngưỡng loại xe xa xỉ này, may mắn là đang trong giờ học nên không có mấy người nhìn thấy.
“Con trai, con thật sự xác định học ở ngôi trường này?” Trong xe, một người đàn ông trung niên khí thế uy nghiêm lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng, hỏi thiếu niên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
“Vâng, con xác định. Xin lỗi cha, con chỉ có đam mê với âm nhạc, còn thương trường, xin người hãy giao cho chị gái hoặc em trai.”
Người đàn ông thở dài 1 hơi, nhìn thật lâu vào đôi mắt đầy kiên nghị của con trai mình, cuối cùng vỗ lên vai thiếu niên một cái và nói. “Con đã lớn, ta sẽ không can thiệp vào chuyện của con nữa. Nhưng sẽ không có chuyện bỏ cuộc giữa chừng đâu, nên hãy cố gắng thực hiện ước mơ của mình, Nam Nam.”
Thiếu niên cũng chỉ quay sang gật đầu, rồi mở cửa xe dứt khoát bước đi. “Khoan đã! Quản gia, ông dẫn thiếu gia lên gặp hiệu trưởng đi.”
Châu Chấn Nam một đường không kiêng nể gì mà đi thẳng đến phòng hiệu trưởng, nhưng đi một lúc vẫn chưa tới nơi vì học viện này có nhiều khu quá.
Lão quản gia lau mồ hôi, mặt khó xử: “Xin lỗi thiếu gia, lão quên mất là chúng ta có thể bắt xe điện để đi cho nhanh.”
Cậu thiếu niên cong cong mắt: “Không sao, cũng coi như rèn luyện thân thể một chút.”
Ngay cả người qua đường cũng có thể thấy rằng Châu Chấn Nam tâm trạng rất tốt.
Phòng hiệu trưởng ở khu Tây, đối diện với toà nhà nơi học sinh học, được thiết kế theo kiến trúc tân cổ điển cao cấp. Hiệu trưởng là người có kiên thức sâu rộng về âm nhạc và đã để lại nhiều tác phẩm nổi tiếng, vừa có tiền lại vừa có danh tiếng, lấy việc dạy học làm thú vui tuổi già. Ông đang nhâm nhi cốc trà, nheo mắt nhìn về phía công tử nhà họ Châu.
“Tuy là năm lớp 11 mới chuyển tới nhưng không sao, chúng tôi coi trọng cậu. Lát nữa hãy đi theo giáo viên chủ nhiệm để nhận lớp. Lớp của cậu là lớp 2-A. Trước tiên cứ ngồi xuống đi.”
Châu Chấn Nam “vâng” một tiếng rồi ngồi im trên ghế salon, tay đặt trên đùi, lưng thẳng tắp, ngồi đúng kiểu học sinh ngoan ngoãn nhưng lại không làm lu mờ đi khí chất của một công tử nhà gia giáo.
Hiệu trưởng vuốt cằm, nhà họ Châu ở Thành Đô này nổi tiếng với việc kinh doanh bất động sản, vậy mà cậu con trai đầu lại muốn học âm nhạc. Ông cũng biết Châu ba ba nghiêm khắc thế nào, qua được cửa ải phụ huynh này coi như không tồi. Nghĩ một lúc liền có chút mong chờ xem thiếu niên này có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không.
Đợi khoảng một lúc thì giáo viên tới.
Chủ nhiệm của lớp 2A là một lão sư giỏi nhưng cũng nổi danh là nghiêm khắc, thầy Quách Phong Thành. Ông đã dạy qua nhiều thế hệ học sinh và đào tạo được nhiều ca sĩ chuyên nghiệp.
Châu Chấn Nam tự giác đứng lên cúi chào Quách lão sư, rồi đứng gọn qua một bên.
Ngài hiệu trưởng thấy thế thì cười ha hả: “Quách lão sư, ông dẫn học sinh của mình đi nhận lớp đi.”
“Cậu đi theo tôi.”
Hiện đang là giờ ra chơi, hình ảnh Châu Chấn Nam đi theo sau Quách lão sư khá là bắt mắt nên dẫn tới không ít ánh nhìn của học sinh. Quẹo ngang dọc một hồi cũng tới lớp 2-A. Vì là trường nam sinh nên lớp học cũng rất ồn ào náo nhiệt, nhưng sau khi thấy bóng dáng của thầy chủ nhiệm xẹt qua, cả đám liền nháo nhác tìm về chỗ ngồi của mình, giả bộ đang vô cùng nghiêm túc.
Châu Chấn Nam vẫn mặt liệt mà nhìn tất cả mọi thứ.
Thầy Quách e hèm một tiếng rồi dẫn cậu vào lớp: “Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, vì lý do gia đình nên nhập học muộn 1 tuần. Các cậu nhớ chiếu cố. Em lên giới thiệu đi.”
Mọi người trong lớp ngước mắt nhìn thiếu niên mới bước vào lớp. Đây là một cậu trai có mái tóc đen xù xù, mắt một mí “to to” lấp lánh, vóc dáng nho nhỏ, khiến cho ấn tượng lúc đầu giống như đàn em khoá dưới đáng yêu.
Châu Chấn Nam cười tươi rói một cái, cầm lấy phấn viết lên bảng tên mình. “Tôi là Châu Chấn Nam, “Chấn” trong điện thoại chế độ rung, “Nam” trong không tìm được hướng Bắc. Chiều cao 1m72, đi giày độn có thể lên 1m75 đến 1m8. Hân hạnh làm quen với các bạn.” (:)))
Dưới lớp, học sinh đứng người 1 chút rồi cả đám bắt đầu mỗi đứa cười một kiểu. Trong đó, nổi bật nhất là 1 thiếu niên tóc hơi ánh nâu đỏ ngồi cuối lớp.
“Cả lớp trật tự!! Hạ Chi Quang, em có vẻ cười vui vẻ quá ha? Vậy sau này bạn học Châu nhờ cả vào em vậy.”
Hạ Chi Quang đang cười bỗng dưng “được gọi hồn” liền giật mình tới rơi luôn cái bút, lẩm bẩm: “Ngừi ta chỉ cười một cái thôi mà…”
Quách lão sư chẳng màng tới nội tâm Hạ – đáng thương – Quang: “Châu Chấn Nam, em ngồi chỗ cuối lớp, cạnh bạn học tóc đỏ kia nhé.”
Bạn cùng lớp tặng cho học sinh mới một ánh mắt cảm thông.
Châu Chấn Nam sải từng bước đi về phía cuối lớp. Cậu quan sát người tương lai sẽ ngồi cạnh mình dài dài, một thiếu niên rạng ngời như ánh sáng mùa hè đúng như cái tên Hạ Chi Quang, chân dài vai rộng, dưới mắt điểm 2 nốt lệ chí, chốt lại là 1 người đẹp trai.
Hạ Chi Quang nhe răng cười, dù sao bạn học mới cũng rất dễ nhìn, không bị thiệt lắm: “Tớ tên Hạ Chi Quang, từ nay về sau làm phiền cậu!”, rồi hớn hở kéo ghế Châu Chấn Nam ra làm thủ thế mời ngồi.
Tuy đẹp trai cơ mà hơi tăng động.
Cậu bố thí cho hắn một ánh mắt nữa rồi bình tĩnh ngồi xuống. Hạ Chi Quang càng nhiệt tình hơn: “Cậu chưa rõ về kết cấu ngôi trường này phải không, để tớ giới thiệu cho. Đi!”
Ụa, mình còn chưa ngồi ấm mông.
“Bạn học này, sắp vào lớp rồi…” Châu Chấn Nam lảng sang chuyện khác, “Hôm nay tôi chuyển trường gấp chưa chuẩn bị được sách vở chuyên ngành ở đây, cho tôi xem ké được không?”
Hạ Chi Quang vẫn không ngừng nghỉ: “Không vấn đề không vấn đề, tới giờ nghỉ trưa tớ dẫn cậu mua sách mới! À mà cậu chưa biết lịch học đúng không, để tớ photo luôn cho. Gì chứ tớ là người am hiểu cái trường này nhất đấy ha ha ha!”
Châu Chấn Nam: “…” Người anh em, giờ tôi đã hiểu sao cậu không có bạn cùng bàn rồi. Nếu ở cùng một thời gian dài chắc sẽ viêm màng tai mất.
“Giờ tớ sẽ giới thiệu một vài điều cơ bản, còn tham quan trường đành đợi tan học vậy.” Hạ Chi Quang vẻ mặt tiếc nuối.
Ừm, vậy là tốt nhất.
“Tuy là học viện âm nhạc nhưng chúng ta vẫn học các môn còn lại nhưng số tiết không nhiều, đa số thời gian đều học vũ đạo, thanh nhạc, rap, học biểu diễn biểu cảm, cách phối đồ, có cả tiết diễn xuất nữa nhưng khá ít. Vào học từ 8 giờ sáng, nghỉ trưa lúc 12 giờ, sau đó tiếp tục học từ 1 giờ đến 3 giờ chiều. Còn lại là thời gian sinh hoạt nhóm, tới 5 giờ là có thể về. Tiết tự học buổi tối vào 7 giờ, thời gian 1 tiếng. Kí túc xá ở khu Đông, hơi xa nên chúng ta có thể đạp xe hoặc đi bằng xe điện.” Hạ Chi Quang vừa nói vừa sắp xếp sách vở. “Tiết tiếp theo là tiết thanh nhạc, tiết này học ở một phòng khác, chúng ta mau đi tới đó, Nam Nam.”
“Nam..Nam?” Mới quen có một lúc mà đã gọi thân thiết vậy, người anh em?
Hạ Chi Quang vỗ vỗ vai cậu: “Dù sao cũng là bạn cùng bàn về sau, không sao không sao, cậu cũng có thể gọi tớ là Quang Quang nè.”
Châu Chấn Nam duy trì nụ cười: “Không cần đâu.”
Quan hệ bạn cùng bàn, chính thức được thiết lập. Châu Chấn Nam ngơ ngơ bỗng được người ta gọi một cách thân mật mà vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Source: http://139.180.218.5
Category: Nhạc chế