Trải qua một năm, tôi 18 tuổi, vẫn cái sự ngây ngô đó mà bước ra ngoài đời. Tôi lại yêu một gã hơn sáu tuổi, tâm sự những điều ngây ngô với anh ta. Sau mỗi câu chuyện, gã lại nhếch mép cười, có lẽ trong thân tâm nghĩ tôi vẫn là đứa trẻ bước ra đời còn chưa vững thì hiểu làm sao được sự đời phức tạp như nào. Cũng đúng thôi, 18 tuổi tôi cảm nhận mọi thứ bằng con tim chứ chẳng bằng lý trí như hiện tại. Tôi buồn, sau bao nhiêu lời nói tổn thương của gã, chúng tôi chia tay sau một năm yêu nhau.
Bạn đang đọc: Nỗi buồn sẽ bay đi trên đôi cánh thời gian
Năm 19 tuổi, tôi lại được đọc câu danh ngôn của Amelia Earhart : ” Cô độc thì đáng sợ đấy, nhưng không đáng sợ bằng việc cảm thấy đơn độc trong một mối quan hệ “. Tôi lại tâm đắc với câu nói này, chắc vì sợ đơn độc nên tôi chọn một câu nói sát sườn với thực trạng của mình hơn. Bởi vậy, tôi tìm kiếm những ai cho mình một mối quan hệ không cảm thấy đơn độc, tiếc là nó ra đi cũng ồn ào như cách nó sống sót. Không phải người cứ suốt ngày nói lời yêu thương, vồn vã đưa đón, bộc lộ tình cảm khắp nơi là đã chân thành hay làm bạn hết đơn độc. Có chăng, tình cảm đó là một sự bận rộn. Tôi vẫn đơn độc, nghĩ chắc do mình .
Năm ngoái 20 tuổi, tôi quyết tâm làm kiểu người như câu nói này: “Đôi khi bạn dựng lên những bức tường không phải để ngăn người khác ở bên ngoài mà để xem ai đủ quan tâm phá vỡ chúng”. Thế rồi, tôi cứ đi đi về về, không trả lời những cuộc trò chuyện, đi đâu không cùng bạn bè thì tai đeo nghe, làm mặt lạnh, có khi buồn cười hết sức mà vẫn cố mím môi lờ đi. Thật mệt! Hình như làm thế người vẫn xa tôi mãi, người đang gần tôi cũng bị bức tường ngu ngốc của tôi đẩy ra xa; không có ai đủ thần thánh để biết những câu chuyện, những tâm trạng xảy ra với bạn. Làm theo câu nói đó thì bạn chỉ có kết quả là trở thành kẻ lập dị thôi; tất nhiên vẫn cô đơn.
Năm nay tôi 21 tuổi. Tôi còn đơn độc không ? Tôi không chăm sóc đâu. Vì sao à ? Cô đơn cũng là một cảm hứng của đời sống, đáng trân trọng. Mỗi khi đơn độc đến, hay cứ ghi vào tâm hồn vì nó là một thưởng thức, bài học kinh nghiệm. Ghi nhớ nó để mỗi khi đơn độc ghé thăm bạn đã biết cách đối lập ; rồi quên lãng nó đi trong thời gian ngắn nhất hoàn toàn có thể. Hãy rút ngắn thời gian từ từ mỗi khi nỗi đơn độc bước đến. Đừng để đắm chìm vào nó mà chôn vùi khát vọng, tuổi trẻ và những cảm hứng tuyệt vời khác .
Như hôm qua, tôi vùi mình trong màn đêm, đếm những giọt nước mắt nóng hổi như chảy từ trái tim lăn khẽ qua má, ngâm mình trong cô đơn và suy nghĩ. Sáng nay, tôi tươi cười để đón ánh mặt trời cùng ngày mới, ôm hôn đứa cháu đáng yêu và cười thật tươi bước ra đường. Tôi cảm thấy biết ơn nỗi cô đơn để hôm nay thấy tim mình khẽ run trước những chân thành đến ngô nghê. Hãy yêu cả những nỗi cô đơn, vì “nỗi buồn sẽ bay đi trên đôi cánh của thời gian”.
Hà
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 ( máy lẻ 4529 ) trong giờ hành chính để được tương hỗ, giải đáp vướng mắc
Source: http://139.180.218.5
Category: Những câu danh ngôn hay bất hủ