Người cũ ạ, em đang nhớ anh! Em không muốn dối lòng mình thêm nữa. Để cho em được nhớ rồi em sẽ quên thôi. Em tin là thế…
Người cũ ạ, đã bao giờ anh nghĩ có ngày mình gọi nhau như thế? Đến lúc rồi, em nghĩ vậy. Chúng ta giờ chỉ còn có thể gọi nhau là người cũ nữa thôi. Chúng ta từng cùng nắm tay nhau đi qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông mà nghiễm nhiên không thấy thời dan dài đẵng. Sao hôm nay chỉ chưa sang hết mùa thu mà em thấy nó quá dài.
Em nhớ anh, người yêu cũ ạ! Bởi quên nhau là điều chẳng thể, bởi mấy ai dắt nhau qua thương nhớ mà bỏ mặc được nhau… Nên nỗi nhớ anh, bản thân em không thể nào kiểm soát.
Người cũ ạ, em đang nhớ anh! Em không muốn dối lòng mình thêm nữa. Để cho em được nhớ rồi em sẽ quên thôi. Em tin là thế, rồi sẽ đến một lúc nào đó trong cuộc đời em sẽ nhớ về anh, về những kỉ niệm đã qua mà mỉm cười bởi một tình yêu son trẻ dẫu không thành nhưng vẫn đẹp lung linh. Đâu đó em muốn hỏi anh rằng: Người cũ à, anh có nhớ em không?
Những ngày mưa rào, em lại nhớ về anh, nhớ cái giọng nói trầm ấm, những cử chỉ thân mật dù chỉ bằng những icon vô tri. Nhưng giờ đây, tất cả đã lui vào dĩ vãng như chưa từng có bởi…mình chỉ là người yêu cũ.
Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!
Nhớ những ngọt lành của tình yêu đầu đời nhớ những niềm vui của mùa niềm hạnh phúc cũ. Nhớ những cái nắm tay, nhớ những cái ôm đã lùi về quá vãng … Nhớ, để biết mình đã yêu như vậy …
Em vẫn miên man với bao cảm xúc không gọi thành tên mà có thể do mùa thu chạm vào lòng làm em xao xuyến. Bao kỷ niệm chẳng hẹn nhau sao nó cứ ùa về… Em nhặt nhạnh, từng kỷ niệm từng kỉ niệm một đưa lên ngắm nghía mà chẳng hiểu sao không thể cất ngay đi được mà chỉ muốn ôm hết vào lòng.
Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!
Bởi quên nhau là điều chẳng thể, bởi mấy ai dắt nhau qua thương nhớ mà bỏ mặc được nhau … Nên nỗi nhớ anh, bản thân em không thể nào trấn áp. Người đã cũ rồi, em có được quyền nhớ nữa không ?
Em muốn gọi tên anh lần nữa xem đâu đó anh có giật mình như khi yêu nhau anh vẫn thường nói chúng mình như có thần giao cách cảm mà sao chẳng thấy có lấy một tiếng vọng nào.
Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!
Chỉ là thảng hoặc em nhớ vậy mà thôi. Có lẽ, em đang nhớ em của những rất lâu rồi. Có lẽ, em đang tiếc em của những tháng ngày yêu như cơn say của người nghiện rượu. Có lẽ, em đang buồn em của những phút giây xốc nổi, đã trót buông tay mà chẳng thể lấy được về .
Xem thêm: Tam giác.
Chia tay cũng hơn 6 tháng rồi, hôm nay, em lại nhớ về anh. Không hiểu đó gọi là “tình cảm định kì” vì thấy mưa hay “xiêu lòng” bởi sự níu giữ trước kia của anh..?… Đôi lúc em cũng chẳng thể hiểu nổi.
Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!
Có nhớ ngàn lần, chắc cũng vậy mà thôi. Ngày ngày hôm qua, vĩnh viễn là ngày trong ngày hôm qua. Ngày thời điểm ngày hôm nay, em chỉ biết ngồi đây để gọi tên nỗi nhớ. Nhớ vơ vẩn, rồi lại nhớ đậm sâu. Nhưng đó không phải tình yêu, nên nó chắc là sự nuối tiếc … Nó là phần kí ức mà người ta không muốn quên và người ta, sẽ cố ý nhớ đến .
Nỗi nhớ đẹp nhất, là nỗi nhớ hướng về người mình yêu. Còn nỗi nhớ về ngày xưa, là nỗi nhớ đính kèm niềm đau mà dài mãi… Em không phản bội ai, nên em sẽ nhớ anh thêm nhiều, nhiều nữa. Em chỉ nhớ, vậy thôi.
Nhớ người yêu cũ Không nhắn tin … không điện thoại … … Không phải là đã quên …! Không hỏi thăm … không quan tâm … … Chưa hẳn là không nhớ …! Mà … Chỉ là … Sợ … … Sợ người ta trả lời 1 cách miễn cưỡng … … Sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm phiền tới cuộc sống của ai kia …
Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!
Có những nỗi nhớ bất chợt kéo đến dù trong lòng đã nguội lạnh tình yêu. Có những nỗi nhớ như tự nhiên phải thế. Có những nỗi nhớ dễ dãi khiến người ta buồn đến chông chênh … Có những nỗi nhớ, lẽ ra phải chấm hết, nhưng cứ mãi mãi lê thê …
Anh à, hôm nay, anh có người mới và anh sắp cưới. Vậy đấy, còn em, vẫn là cô bé yêu anh như ngày nào. Em đã yêu anh đến điên cuồng, đã từng muốn chết đi được vì yêu anh. Nhưng được bạn bè động viên, em đã vượt qua, em cố gắng sống vì bản thân, không bao giờ tha thứ cho anh và không bao giờ rơi nước mắt vì anh nữa.
Em không thể diễn tả nổi cảm giác nhớ anh lúc này vì trái tim em như đang rỉ máu, nước mắt đã nghẹn đắng cổ họng. Em vùi mình vào chăn, nghĩ về những kỉ niệm đã qua, nghĩ về những ngày chúng mình yêu nhau tha thiết và em lại khóc nức nở như một đứa con gái chưa bao giờ được khóc.
Mỗi lần em cô đơn, em lại tìm đến bạn bè, nói chuyện với họ, đi cà phê với họ. Em tham gia vào nhiều hoạt động, cố gắng làm mọi việc để kiếm tìm niềm vui. Em cảm thấy cô đơn giữa biển người, nhưng vẫn cố gắng cười thật tươi để cảm thấy cuộc đời này không bạc bẽo.
“Đôi khi bạn nhớ một người đã cũ không phải vì bạn muốn họ quay trở lại trong cuộc sống của mình. Chỉ bởi hoài niệm cũng là một phần trong hành trình đi tới mà thôi.”
Em gần như không còn nhớ mình là ai nữa, chỉ nhớ tới hình ảnh bạn bè tay trong tay với người đàn ông mình yêu. Chỉ nhớ hình ảnh người ta ấm áp bên nhau trong mùa đông lạnh giá. Mùa đông năm đó, em cũng có anh, được anh yêu thương và chiều chuộng, nhưng mùa đông năm nay, em sẽ lại lạnh lẽo một mình, lạnh cả trong tim em nữa anh ơi.
Xem thêm: Cuộc sống vốn luôn chứa đựng những muộn phiền, cũng may còn có bầu trời luôn cho ta niềm tin!
Lời kết: Em nhớ anh, người yêu cũ ạ! Có ai tự phủ nhận được bản thân đang nhớ một người rất đậm sâu, hay nhớ về một người chỉ thoáng qua như là cơn gió. Em nhớ anh vậy đấy, nhớ như một lẽ hiển nhiên!
Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn