Có một ngày em chẳng còn muốn vào ra mục tin nhắn, xem anh có đó không, ngóng anh đã ngủ chưa

Có một ngày, em chẳng còn cố kìm nén một lời thăm hỏi động viên giữa đêm khuya, anh đang làm gì, sao giờ chưa ngủ, lát ngủ thật ngon

Có một ngày, dòng nhật ký của em cũng chẳng còn nữa những lời thật buồn viết riêng cho anh, giữa trăm người qua lại, chỉ mong anh nhìn thấy  

Có một ngày, một ngày như thế. Em chẳng còn yêu, chẳng còn đợi chờ, chẳng còn cố gắng nỗ lực hết mình để mong có ngày đc hạnh phúc bên nhau. Em buông tất cả, em bỏ tất cả, chẳng còn lại gì…

Anh, có buồn không
Anh, có thấy hụt hẫng không

Stt từ bỏ quá khứ không phải là quên mà hãy dựa vào nó để trưởng thành

Dần dần, em cũng quen đối diện với nỗi buồn, nỗi cô đơn. Em chẳng còn khóc nhiều, không nhớ anh mỗi ngày nữa. Thay vào đó em biết yêu thương bản thân mình hơn…

Thì ra tời gian không giúp em quên, mà chỉ làm em quen ..

Em phải luôn nỗ lực hoàn thiện và trở nên xinh đẹp. Không phải vì ai cả, mà là vì chính em.

Khi em tuyệt vời hơn, em sẽ thấy yêu chính mình hơn. Em sẽ nhận ra rằng bản thân mình đáng quý đến thế nào. Và hơn hết là, em sẽ không còn để mình phải buồn vì những điều không xứng danh nữa !

Chân chính buông tay là yên lặng không một tiếng động, buông tay càng phô trương càng biểu lộ sự do dự của bạn.

. “ Anh đi rồi, thật là tốt, bằng không sẽ luôn phải lo ngại khi nào anh sẽ ra đi. ”

Tôi của bây giờ bình thản lắm. Vui thì cười một cái, buồn thì cười hai cái, đau xót quá thì trùm chăn ngủ chả thèm nghĩ nữa.

Cứ sống như vậy cho giản đơn

Hôm nay tôi vui thật nhiều hơn nữa, 

Hôm nay tôi quên phiền lo vu vơ lúc xưa ,
Chuyện rất lâu rồi đã qua rồi, mà tôi cũng quên rồi ,
Tôi là ngày thời điểm ngày hôm nay .

Đừng đếm những gì bạn đã mất, hãy quý trọng những gì bạn đang có và lên kế hoạch cho những gì sẽ đạt được bởi quá khứ không bao giờ trở lại, nhưng tương lai có thể bù đắp cho mất mát.

Nếu bạn có những cảm xúc mãnh liệt về điều gì đó xảy ra trong quá khứ, chúng có thể gây trở ngại cho khả năng sống trong hiện tại của bạn. 

Tôi chưa bao giờ cố xóa đi ký ức của quá khứ, dù một vài ký ức rất đau đớn. Tôi không hiểu được những người lẩn trốn khỏi quá khứ của mình. Mọi thứ bạn đã sống góp phần giúp bạn trở thành con người bạn bây giờ.

 Stt từ bỏ quá khứ không phải là quên mà hãy dựa vào nó để trưởng thành

Con người không bao giờ được lãng phí thời gian vô ích để tiếc nuối quá khứ hay phàn nàn về những thay đổi khiến mình khó chịu, bởi thay đổi là bản chất của cuộc sống. 

Có những điều đã khắc là ghi, đừng xóa cũng được nhưng hãy để yên vị trí vốn dĩ đó, sẽ có những tầng ký ức mới xếp chồng lên nhau, hãy cứ thuận theo tự nhiên. Sẽ có những lúc nhớ quay quắt về miền quá khứ nhưng cứ bọc nó trong chiếc khăn kỷ niệm, gói đó, cất đó nhưng đừng ôm khư khư.

Ta không nên cứ sống mãi với quá khứ cho dù quá khứ có đẹp đẽ hay là một quá khứ đau buồn, dù người cũ có tốt, có hoàn hảo hay là một kẻ sở khanh, xấu xa và tồi tệ tới mấy thì mọi chuyện cũng chỉ là quá khứ. Ta cần phải học cách chấp nhận hay buông bỏ, mọi chuyện không thể lúc nào cũng có thể theo ý ta.

Có những ngày lười đến nỗi không thèm nhấc người ra khỏi giường. Chỉ muốn nằm gác tay lên trán để suy nghĩ lại những chuyện đã qua. Mọi chuyện đến bất ngờ và ra đi một cách lặng lẽ. Thế nên chỉ có buông bỏ mới có thể thoát khỏi quá khứ đau buồn. Nhưng chỉ có 5 từ của một chữ ‘buông’ mà sao khó học đến vậy… 

Hạnh phúc do mình tạo ra nên mình phải biết những gì cần giữ và những gì không nên giữ mà học cách buông bỏ quá khứ để cuộc sống này vui vẻ và hạnh phúc hơn.

Sao không nhẹ nhàng buông bỏ, mỉm cười bước tiếp. Dứt khoát rũ bỏ quá khứ đau đớn chính là hành trình “lột xác” hoàn hảo nhất để chúng ta trưởng thành. 

Hôm nay là hiện tại, ngày mai là tương lai, quá khứ của chúng ta chỉ là ngày hôm qua đã rất xa, không thể nào làm lại. Đó có thể là hạnh phúc, có thể là nỗi đau, có thể là niềm vui, cũng có thể là nỗi buồn kéo dài hết ngày này qua tháng khác.

Vẫn con người ấy, vẫn góc phố ấy, vẫn là tiếng nói cười ấy, nhưng họ đã chẳng còn là của chúng ta nữa rồi. Quá khứ ấy là thứ có thể nhớ về, nhưng không nên chạm vào một lần nào nữa, chỉ nên giữ lại như những hồi ức đẹp đẽ nhất, thứ hành trang cần thiết trong cuộc đời mình, để dũng cảm mà bước tiếp, mạnh mẽ mà trưởng thành.

Chúng ta có thể mạnh mẽ mà rũ bỏ quá khứ, dứt khoát quên đi một người, mở lòng ra đón nhận một hạnh phúc khác, xứng đáng hơn không?

Quá khứ đau buồn sẽ rời xa khi chúng ta học được cách quên đi nó, nói thì rất dễ, nhưng làm thì rất khó. Liệu chúng ta có làm được hay không?

Đừng để quá khứ mệt mỏi và muộn phiền ảnh hưởng triền miên điên đảo cuộc sống của hiện tại, cũng đừng cố nhớ đến để tìm kiếm vài niềm vui kí ức nhỏ nhoi rồi lại không thôi buồn bã cả ngày dài, bạn đã không còn sống ở đó nữa, không còn tồn tại ở nơi nặng nề đã thuộc về hai chữ mang mệnh đề “quá khứ” kia nữa rồi.

Điều tốt nhất có thể làm ngay lúc này là cứ thả lõng tâm hồn một chút rồi sau đó BUÔNG ĐI… NHỮNG THỨ ĐÃ CŨ, PHŨ ĐI… NHỮNG THỨ ĐÃ TÀN! 

Stt từ bỏ quá khứ không phải là quên mà hãy dựa vào nó để trưởng thành

Đưa nó vào quên lãng không bao giờ quay đầu nhìn lại vì đắm chìm mãi trong quá khứ chỉ làm mỗi người chúng ta sống chậm lại, đứng mãi một chỗ không còn thuộc về mình, và chờ mãi một người không còn quay về với ta. 

Sống ở trên đời, ai cũng có những quá khứ, kỷ niệm và cả những nỗi đau. Đôi khi vì hai chứ không đành mà người ta cứ cố chấp giữ khư khư lấy nó. Để rồi, mỗi khi thổn thức nhớ về nó, người ta lại trách mình không kiềm được cảm xúc và nức nở, đau đớn cho riêng mình.

Lời kết: Những điều tuyệt vời trong quá khứ khi đã không còn là của mình nữa, trở nên hụt hẫng, đau thương biết bao nhiêu, nhưng rồi tương lai vẫn cần chúng ta đi tới, tạo ra những điều tuyệt vời khác, vì vậy, hãy nhớ về quá khứ như một dụng cụ để ta biết trân trọng những gì trước mắt. 

Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *