*Bài viết của Alissa Ambrose, phó giám đốc sáng tạo đa phương tiện của chuyên trang y tế StatNews tại Mỹ.
Chỉ vài tuần sau một trong những ngày niềm hạnh phúc nhất cuộc sống, thật khó cho tôi khi phải đồng ý thực sự về một căn bệnh tinh thần đang lặng lẽ lấn chiếm bên trong khung hình. Trước đó, tôi đã tự dặn lòng mình chỉ đang quá căng thẳng mệt mỏi và phóng đại những triệu chứng lên mà thôi. Nghĩ xem, nhiều người phụ nữ khác còn cảm thấy tồi tệ hơn nhiều .Tôi tự trấn an mình như vậy, nhưng ngay cả khi việc đó có hiệu suất cao, lý trí của tôi vẫn bị xuyên thủng bởi những khoảnh khắc buồn bã đến ngoạn mục. Tôi yêu con mình nhiều hơn tổng thể những gì từ ngữ hoàn toàn có thể diễn đạt. Nhưng tôi lại mắc trầm cảm và rối loạn lo âu sau sinh .
Cơn trầm cảm đã nhấn chìm tôi trước khi tôi vực dậy với sự hạnh phúc trở lại. Thật khó để đương đầu với những thực tế đó.
Bạn đang đọc: Đọc nhật ký một bà mẹ trầm cảm sau sinh: Giữa tình yêu vô biên là nỗi buồn sâu thẳm nhất
Với những người mắc trầm cảm sau sinh, lo ngại luôn là một người bạn sát cánh. Có một số ít thời gian đặc biệt quan trọng trong ngày mà cơn lo ngại sẽ nổi dậy .
Ví dụ như tôi hay bị ám ảnh bởi ý nghĩ rằng mình không có đủ sữa cho con, lúc vào phòng “dành cho những bà mẹ” ở văn phòng để hút sữa, và trong cả lúc soạn thảo một email công việc.
Trên đường đi làm mỗi ngày, tôi nhớ lại khoảng chừng thời hạn 9 tháng con đã đi cùng mình trên chính chuyến tàu này. Và giờ, cảm xúc không có con trên mình giống như vừa bị cắt mất một phần khung hình, phần cơ thế đó chỉ được gắn lại mỗi đêm khi tôi trở về nhà .Nhưng vào đêm hôm, khi nhìn con ngủ trong chiếc nôi bên cạnh, não tôi cứ giật liên hồi vả rồi không hề ngủ được .
Những cảm xúc được tôi chia sẻ trên một nhóm trực tuyến dành cho các bà mẹ. Trong vòng vài giờ, tôi nhận được tới hơn 20 phản hồi. Một người lạ đã viết đó là “trầm cảm chức năng cao“, thuật ngữ lần đầu tiên tôi nghe thấy.
Một chuyên viên sức khỏe thể chất tinh thần trong nhóm viết cô tiếp tục thấy bệnh nhân của mình tự hạ thấp thực trạng thực sự mà họ đang gặp phải và chịu đựng – nói rằng bản thân đó cũng là một triệu chứng. Những người khác cũng san sẻ họ đều có một cuộc xung đột tương tự như điều mà tôi đang cảm thấy – cuộc xung đột giữa việc làm một người mẹ đầy tình yêu thương với sự lạc lõng ngay trong chính thiên chức đó .Sau cùng, tôi cũng được bạn hữu kể nghe những cảm hứng giống vậy của họ. Từ tổng thể những kinh nghiệm tay nghề này, tôi nhận ra một thực sự khác : Trầm cảm sau sinh khá thông dụng và nhiều bà mẹ sợ nói về nó .
Sự lo ngại đã tiến thêm một bước để nghiền nát tôi khi tôi nhận ra mình phải gánh vác cả nghĩa vụ và trách nhiệm kinh tế tài chính và lèo lái mái ấm gia đình ; rằng tôi có một sự nghiệp mà mình không muốn làm hỏng ; và một điều đơn thuần nữa là nhiều lúc tôi nhớ con – đứa trẻ mà tôi yêu thương một cách vô vọng và cảm thấy vô cùng như mong muốn khi có được .Đôi khi tôi cảm thấy giống như có vài người nữa đang sống chung trong thể xác của mình. Nhớ lại một ngày thứ bảy, chồng tôi và tôi đã dành cả buổi sáng cho mái ấm gia đình và bạn hữu. Chúng tôi đã có một bữa ăn trưa và trò chuyện vui tươi .Nhưng chỉ vài giờ sau – tôi cảm thấy ý thức mình kiệt quệ đến mức không hề tâm lý và làm bất kỳ việc gì – tôi bị tê liệt giữa 2 sự lựa chọn rằng giờ mình nên làm một bữa tối đơn thuần hay sẵn sàng chuẩn bị bồn tắm cho con gái .Sau đó, đùng một cái từ đâu một ý nghĩ Open, tôi nghĩ rằng cả mái ấm gia đình mình sẽ tốt hơn nếu không có tôi, rằng tôi đang làm hại chính con của mình. Suy nghĩ ám ảnh cho đến đêm. Phải tới sáng hôm sau thức dậy, tôi mới phần nào cảm thấy ổn hơn .
Có em bé là một trải nghiệm mang cả những mặt rất bình thường và những mặt cực kỳ sốc. Bây giờ là lúc bạn biết rằng tình yêu thương vô hạn và nỗi buồn sâu thẳm nhất có khả năng – và thường – sẽ đến cùng một lúc.
Sinh con gây ra những nỗi đau đớn, vượt ra khỏi những nỗi đau thể xác trong những giờ, hoặc những ngày vượt cạn. Vậy mà nhiều người phụ nữ vẫn bị bỏ lại với những vết sẹo trên khung hình và cả trong niềm tin của họ, cũng như những lo ngại và niềm vui đi kèm với thiên chức làm mẹ .Tôi đã thôi thúc bản thân mình thừa nhận xúc cảm và thực trạng của mình với bạn hữu và mái ấm gia đình, thay vì che giấu nó. Thường thì phụ nữ sẽ muốn nói ra câu truyện và cuộc đấu tranh của mình. Nhưng vẫn còn đó những tẩy chay xung quanh yếu tố này – và bản thân sự xấu hổ hoàn toàn có thể khiến chúng tôi im re .
Theo Statnews
Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn