Sáng nay, Đông Hà chuyển mưa, vô tình em nghe lại bài hát “Giày thủy tinh”, bài hát nói lên sự cô đơn, nỗi đau của cô gái phải chịu đựng khi người yêu ra đi mãi mãi. Em hiểu nỗi lòng của cô gái trong bài hát vì đã chịu đựng và thấu hiểu nó suốt bao năm qua cho dù với em không phải tình yêu đôi lứa mà là tình cảm anh trai em gái. Cuộc sống không thể biết trước được chữ ngờ, anh đã bị tuột khỏi cuộc sống của em. Sự ra đi của anh là một mất mát quá lớn với em, bao nhiêu năm qua em vẫn sống nhưng luôn mang trong lòng nỗi nhớ về anh.
Trong trái tim em là một khoảng lặng có anh, để mỗi nhịp đập của con tim em luôn cảm thấy hình bóng anh ở bên. Trái tim em đóng lại từ khi không còn anh ở cạnh vì bấy lâu nay em đi tìm một người giống anh, chỉ cần có một chút gì đó giống là em cảm thấy vui, như được trở về với những tháng ngày bên anh, ở đó anh em mình trêu đùa, vui chơi, hờn dỗi, la mắng nhau. Tuổi thơ của anh em mình gắn bó bên nhau, anh che chở, chỉ bảo em khôn lớn. Em yêu quý, tôn trọng, lấy anh làm hình mẫu để tìm kiếm người yêu.
Anh ra đi khi chưa thể thực hiện được mong ước của mình, mỗi lần đi qua công trình xây dựng cầu đường, em lại khẽ mỉm cười vì như được nhìn thấy anh chàng kỹ sư cầu đường đang miệt mài với công việc. Có lẽ em chưa thể vượt qua được nỗi đau này anh ạ, vì những lúc một mình em lại nghĩ đến anh, những đêm về em lại khóc khi nhớ anh, kỷ niệm bên anh lại hiện về trong suy nghĩ của em. Những nơi anh em mình đi qua, em không dám quay lại một mình bởi sợ cảm giác trống trải và sẽ lại khóc.
Nước mắt em đã khóc qua bao nhiêu năm rồi, em hối hận vì không ngoan ngoãn khiến anh giận hờn mà chưa kịp xin lỗi. Giờ em đã là cô giáo, đã lớn trong suy nghĩ, nhưng càng lớn càng muốn có anh bên cạnh, muốn được anh che chở, chỉ bảo. Em muốn được giận hờn, nhõng nhẽo bên anh trai. Điện thoại của em vẫn để tên anh đầu tiên trong danh bạ vì anh là người đặc biệt nhất. Thi thoảng em vẫn nhắn tin vào số điện thoại của anh và vô vọng chờ đợi tin nhắn trả lời.
Em biết anh vẫn dõi theo cuộc sống của gia đình, vẫn nhìn thấy ba mẹ và em hàng ngày, em cảm nhận được điều đó, chỉ không thể nhìn thấy anh bằng da bằng thịt mà thôi. Em sẽ cố gắng sống tốt, ngoan, để ở nơi xa ấy anh cảm thấy yên tâm. Em biết mình sẽ mãi mãi không thể quên anh, giọt nước mắt yêu thương của em dành cho anh sẽ tiếp tục rơi cho đến khi khô cạn, nhưng em sẽ cố gắng mạnh mẽ, thay anh chăm sóc, yêu thương ba mẹ.
Ở nơi xa ấy, anh hãy yên tâm nhé.
Kem
Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn