Site icon Nhạc lý căn bản – nhacly.com

Thơ Hay Về Cafe – Nơi Gửi Gắm Nỗi Lòng Của Những Trái Tim Giàu Cảm Xúc – Đề án 2020 – Tổng Hợp Chia Sẻ Hình ảnh, Tranh Vẽ, Biểu Mẫu Trong Lĩnh Vực Giáo Dục

Khi trong lòng chất chứa những nỗi niềm tâm sự như một thói quen vô định ta thường tìm đến một góc quán quen. Nhìn những giọt cà phê rơi tí tách, thưởng thức vị đắng đót ở đầu môi và cảm nhận vị ngọt thơm đang lan tỏa dần trong từng thớ thịt bỗng thấy lòng chùng xuống, căng thẳng cũng đang dần tan, muộn phiền cũng được xoa dịu! Bài viết dưới đây chúng tôi xin chia sẻ với các bạn những câu thơ hay về cafe, cùng theo dõi nhé!

Nội dung chính

Câu thơ và những bài thơ hay về ly cafe đắng

cafe

Cà phê trưa

Thơ : Lê Khánh

Trưa buồn bên góc quán quen
Bỗng dưng lại thấy nhớ em thuở nào..

Ước gì mà bước được vào
Trong giấc mơ ấy.. ngọt ngào lắm thay!

Chủ nhật cà phê

Thơ : Tuệ Tâm

Tự nhiên Chủ Nhật thấy buồn
Cà phê từng giọt dỗi hờn rơi rơi
Cuộc đời như sóng đầy vơi
Cà phê giọt đắng lả lơi nỗi sầu…

Cà phê đắng

Thơ : Trương Thị Anh

Cà phê đắng cà phê nâu
Bình minh buổi sáng bạn bầu rủ nhau
Cà phê nhỏ giọt sánh màu
Nâu đen vị đắng nỗi sầu trầm tư

Người thì cười nói vô tư
Người buồn bao nỗi thực hư ở đời
Cà phê đằng cà phê vui
Đắng sao lắm nỗi hên xui cuộc đời

Cafe ngọt bởi người vui
Tâm buồn giọng đắng tâm tư nát nhàu
Cà phê đắng cà phê nâu
Uống vào bao nỗi nông sâu cuộc đời

Cafe đắng lòng bùi ngùi
Cà fe một cốc ai ngồi trầm tư.

Cà phê trong quán vắng

Thơ : Võ Ngọc Cẩn

Cà phê quán vắng sân vườn
Lắng nghe tiếng nhạc du dương trong chiều
Đâu còn cái tuổi mơ yêu
Còn đâu cái thuở dặt diều nhớ thương

Giờ còn một chút vấn vương
Và thêm một chút dư hương hôm nào
Gió đưa cành lá lao xao
Khơi vùng ký ức nghẹn ngào trong tim

Người đi biền biệt bóng chim
Để người ở lại nỗi niềm đầy vơi
Cà phê từng giọt rơi rơi
Hương nồng một thủa ta người bên nhau

Nắng chiều vàng vọt phai màu
Chênh chao cánh gió úa nhàu hoàng hôn
Chùa xa tiếng mõ khua dồn
Quán chiều vắng khách nghe hồn tương tư

Người xa từ nớ đến chừ
Bao mùa mong đợi cánh thư cuối trời
Phiêu bồng mây trắng rong chơi
Còn ta đứng lại quán đời quạnh hiu

Cà phê quán vắng trong chiều
Ta ngòi với bóng liêu xiêu ngõ hồn.

Nhớ cà phê Buôn Mê

Thơ : Nguyễn Đình Huân

Nỗi nhớ Tây Nguyên trong anh vời vợi
Tháng tư này anh sẽ tới Buôn Mê
Như chim chơ rao trên núi bay về
Thăm buôn làng thăm cà phê phố núi

Thăm cô gái ánh mắt nhìn đắm đuối
Lửa bập bùng cùng với tiếng tờ rưng
Hoà quyện tiếng chiêng âm hưởng núi rừng
Ché rượu cần ta uống mừng lễ hội

Tây nguyên ơi ngàn lần ta xin lỗi
Lửa chưa tàn ta đã vội chia tay
Men rượu cần mới nhấp chửa kịp say
Đã từ giã không hẹn ngày trở lại

Cô gái Ê Đê như hoa rừng hoang dại
Cho anh ra về nhớ mãi Tây Nguyên
Nhớ ánh mắt em men rượu Y miên
Nhớ điệu múa hoà tiếng chiêng trầm ấm

Xa Tây Nguyên có núi cao rừng thẳm
Nhớ rượu cần nhớ vị đắng cà phê
Nhớ cả em cô gái nhỏ Ê Đê
Dù không hẹn sẽ quay về chốn ấy.

Vị đắng cà phê

Thơ : Phú Sĩ

Cà phê đắng…
Anh đếm từng giọt lặng…
Mưa ngoài trời… trống vắng nỗi đơn côi
Nỗi nhớ người … nơi phương ấy xa xôi…
Chẳng biết rồi… người ta còn mong đợi…

Mưa vẫn rơi…
Bên đời sao đơn lối….
Giọt cà phê lặng thầm …. Thay giọt lệ lòng rơi….
Người bên tôi… lời ngọt dịu chiều vơi…
Hay chỉ là … mơ màng trong mộng ảo…..

Em ra đi…
Để lại đời giông bão…
Đắng trong lòng…. Đắng cả trái tim côi……
Phải không em … Thời gian quá vãng rồi …
Dấu yêu hôm nào …. Đã nổi trôi mờ nhạt….

Em ra đi…
Quên biển đời ta hát …..
Khúc ca buồn nhạt nhẽo giữa không gian ….
Hương cà phê … nồng trong gió lang thang …
Ta vẫn biết … em xa rồi xa mãi….

Gói ưu phiền … ta làm người ở lại….
Tiễn cuộc tình … bằng vị đắng … cà phê ….

Cà phê đêm

Thơ : Lê Khánh

Chỉ một mình lạc lõng giữa màn đêm
Nhớ về em người vô tình hờ hững!
Cà phê đen như giọt sầu chứa đựng
Uống cho vơi lơ lửng những đêm buồn..!

Cà phê không em

Thơ : Lê Khánh

Cà phê à! Anh chợt nhớ đến em
Chiều vô biên nên chiều thường hoang hoải
Nắng đã về mà sao nghe tê tái
Có phải là… còn sót lại chút đông…?

Cà phê à! Em có nhớ anh không?
Từ dạo ấy đã không còn em nữa
Anh một mình khắp nẻo đường xa xứ
Nhớ em hoài… em có biết hay không…?

Cà phê à! Quán cũ vẫn ngóng trông
Nhưng thời gian đã không quày trở lại.
Chỉ có chiều và nỗi buồn khắc khoải
Vẫn hiện về cho nỗi nhớ mênh mông…

Cà phê buồn

Thơ : Khoa Nha Trang

Càphê buồn ngồi uống chỉ mình thôi
Em chẳng có còn đâu ngồi đối ẩm
Càphê vắng nhớ về em nhiều lắm
Những hôm nào còn say đắm nhìn nhau.

Em xa rồi chỉ còn lại niềm đau
Người xa vắng ai thốt câu tình ái
Cứ mỗi sáng mình anh ngồi uống mãi
Để mong ngày em trở lại cùng anh.

Từng giọt phin hay giọt lệ long lanh
Niềm thương nhớ cứ trào quanh khoé mắt
Người hai nẻo hai phương trời chia cắt
Gặp làm chi rồi xa cách biệt ly.

Càphê buồn anh lặng lẽ sầu bi
Ngày qua tháng khi em đi từ đấy
Ngỡ bên cạnh sao giờ đây chẳng thấy
Lời ngọt ngào giờ đã chảy trôi xa.

Em như là một cơn gió ngang qua
Nhè nhẹ thổi sao thật là tươi mát
Càphê sữa giờ đây sao nhạt đắng
Bởi một mình nên vị chẳng còn ngon…

Cà phê vắng

Thơ : Lê Hoàng

Đã bao ngày ta chạm nỗi cô đơn
Không gian cũ dỗi hờn không chút nắng
Ngồi lặng lẽ ôn tình trong dĩ vãng
Hoài thương em ! Giọt đắng ướp môi mềm

Sao trong lòng thổn thức mãi chẳng yên
Đếm từng giọt ưu phiền kia lắng đọng
Ru cảm xúc ! Ta ơi đừng lạc lõng
Nhưng cõi hồn như sóng vỗ miên man

Ta đi tìm … Tình khắc khoải chứa chan
Mơ hạnh phúc bên nàng xây mộng đẹp
Đường gian khổ mình kề vai bước tiếp
Dù mong manh số kiếp dẫu bọt bèo

Ôm bóng hình hoài niệm mãi mang theo
Dòng thương nhớ quê nghèo luôn ngóng đợi
Xây ước mộng khi mùa thu đang tới
Lối hẹn hò người hỡi chớ đừng quên

Hôm nay buồn ! Một nỗi nhớ không tên
Dằm kí ức bên thềm mưa khẽ giọt
Cà phê vắng cho thêm đường để ngọt
Nhưng đắng lòng chua xót chẳng hoài nguôi.

Cà phê nâu nóng

Thơ : Sinh Hoàng

Mỗi buổi sớm bên ly cà phê nóng
Lòng bâng khuâng nghe thương nhớ vợi vời
Anh bây chừ nơi phương trời xa vợi
Có đang thèm vị ngọt đắng trên môi

Nhớ anh nhiều nên em nghĩ vậy thôi
Biết anh thích ly nâu thơm bốc khói
Ngồi bên nhau em thích nghe anh nói
Môi em thơm, thơm ngọt vị cà phê

Mình bên nhau quên cả lối đi về
Sáng chủ nhật phố như chừng dậy muộn
Đã quen rồi mình cà phê thật sớm
Bản nhạc tình thật khẽ gọi lời yêu

Rồi anh xa đi vào nẻo muôn chiều
Bỏ mình em bên quán quen mỗi sớm
Ly cà phê từng giọt buồn rụng xuống
Bỏ thêm đường nhưng vẫn đắng trên môi

Anh anh à về mau nhé anh ơi!
Em vẫn đợi quán quen chừa ghế trống
Em sẽ gọi thêm một ly nâu nóng
Và bên em anh lóng ngóng lời yêu.

Đêm tàn

Thơ : Sầu Riêng

Lại một đêm thâu lạnh lùng trong khuya vắng
Giữa ngã ba đường cũng chẳng biết về đâu
Từng giọt cà phê ngậm đắng phút ban đầu
Từng làn sương lạnh đã thấm sâu hờn tủi.

Ly cà phê

Thơ : Nguyễn Quang Liên

Màn tối buông, phố chan hòa ánh sáng
Ta ung dung phiêu lãng với trời mây
Ly cà phê đang tỏa mùi hương bay
Điếu thuốc cháy, nằm ngất ngây tuôn khói.

Phía ngoài đường, ánh đèn vàng rười rượi
Trong quán ngân nga, rồi thay đổi nhạc vui
Biết rằng đời có những lúc ngọt bùi
Cũng thú thật, ta dư thời cay đắng.

Pha chút bơ cho tình thêm sâu nặng
Hòa muỗng đường để trao tặng nghĩa nhân
Nhắp trên môi, ly cà phê vơi dần
Đang đậm đà, lại bần thần nhạt thếch.

Mọi người vui, sao lòng mình trống huếch
Chưa hết ly, không thấu hết nỗi niềm
Nhưng mà thôi, ta cũng phải đứng lên
Xin trút lại nỗi buồn bên ly nước.

Thơ về cafe – Nơi gửi gắm nỗi lòng của những trái tim giàu cảm xúc

Cà Phê Một Mình

Tác giả : Khiếu Long

Một mình ly đắng cà phê
Quanh ta bóng dáng em về thênh thang
Từng giọt buồn xuống mênh mang
Ngoài kia gió buốt ngỡ ngàng phố mưa

Quán hẹn gợi nhớ mùa xưa
Quay lưng bóng dáng em vừa chợt qua
Áo ai bay giữa hồn ta
Chiều mênh mông tím nhạt nhòa dư hương

Biển dào dạt chút vấn vương
Lặng im trong nỗi vô thường nhớ nhau
Nhiều khi lòng thấy chợt đau
Từng cơn sóng vỗ… nát nhàu buồng tim…

Không Đề

Sưu tầm

Cà phê cùng người lạ
Có lẽ chẳng ưu tư
Người ngồi đó lắc lư
Ta ngồi đây suy ngẫm

Người khuấy đều rất chậm
Ta thả khói bâng quơ
Người viết vôi câu thơ
Ta đem về chép nhạc

Sợ cà phê đi lạc
Người giữ bước chân ta
Người hát khúc ngân nga
“Cà phê cùng người lạ”

Miền Nhớ

Tác giả : Ruby Pham

Những giọt cà phê tan mau
Rơi xuống đáy ly một màu nâu quạnh quẽ
Nhẹ nhàng như từng hơi thở
Gió trở mình buôn buốt trong đêm

Ngày chia ly có hoa rụng bên thềm
Có tiếng mưa rơi nhẹ nhàng hơn những giọt cà phê vỡ
Có những giấc mơ trải dài nhung nhớ
Có những nỗi buồn xen lẫn niềm vui

Có những chiều nhặt nhạnh kỷ niệm rơi
Nơi ký ức một nỗi niềm sâu lắng
Còn đọng lại trên môi vị đắng
Vị đắng tình đầu và vị đắng cà phê…

Cà Phê Buồn

Tác giả : Trương Nam Chi

Một mình bên cốc cà phê
Một mình nhấm nháp lời thề đã phai

Cà phê tí tách sớm mai
Hạt huyền tựa ánh mắt ai hôm nào

Ngoài trời đổ trận mưa rào
Tình thôi đã hết ngọt ngào từ đây

Xót xa ôm một khối cay
Ngấm thêm vị đắng mới hay sự đời

Thì thôi hãy cứ khóc cười
Thì thôi ta hãy như người chưa quen

Nếu gặp xin đừng gọi tên
Đừng đem sợi nắng rải lên tình buồn.

Cà Phê Buồn

Tác giả : Phạm Hiếu

Ngồi một mình bên ly cafe đá
Ngẫm sự đời dối trá thật buồn thay
Hôm qua yêu hẹn tháng rộng năm dài
Nay ly biệt ưu hoài trong buồn tủi

Hay tại mình mang số phải đen đủi
Khó gần ai lủi thủi chỉ mình ên
Đêm trống vắng chỉ gối ôm cùng mền
Cũng có thể chắc tên ngôi sao xấu

Cuộc đời này bể dâu nào ai thấu
Vướng tình trường buồn nấu cả tâm can
Khi bên nhau hạnh phúc thật ngập tràn
Nay ly biệt oán than hờn ông tạo

Uống cafe một mình thật sầu não
Ước cùng ai ngồi thảo luận yêu thương
Cho vơi đi cô lẽ trong đêm trường
Được bầu bạn tỏ tường trong cuộc sống

Trao đổi nhau vần thơ đang cháy bỗng
Khúc trầm buồn nỗi lòng đang trào dâng
Được ấm áp tình bạn thật trong ngần
Ao ước nhỏ chẳng cần chi to tát.

Cà Phê Một Mình

Tác giả : Phạm Hiếu

Mưa ngoài trời giăng phủ màu trắng xóa
Ước bên người để thỏa dạ nhớ thương
Cafe đen đậm đặc thêm tí đường
Từng giọt rơi còn vướng nơi miệng cốc

Ngồi một mình thương thân mãi cô độc
Giữa dòng đời ngang dọc chẳng đổi thay
Sáng trưa chiều thầm lặng với ưu hoài
Mãi đeo đẳng tháng ngày không hề dứt

Hạ qua rồi thu sang càng ray rức
Chờ lập đông háo hức đón mùa xuân
Níu thời gian dừng lại chớ trôi dần
Mong sớm gặp người cần luôn chia sẻ

Tóc pha sương đợi chờ trong quạnh quẻ
Ngồi ngắm sao buồn tẻ chỉ mình tôi
Còn nửa kia từ nay mất thật rồi
Ôm hối tiếc giọt rời nơi khóe mắt

Kỷ niệm sầu nhớ chi tim quặn thắt
Rồi một mình hiu hắt đếm lá rơi
Hãy buông đi hình bóng cũ xa vời
Cho tâm khảm nghỉ ngơi bớt phiền muộn.

Cà Phê Một Mình

Tác giả : Chau Doan

Người ta có bạn có đôi
Còn tôi ngồi uống cà phê một mình
Đèn đường bật sáng lung linh
Em ơi! Tôi nhớ em nhiều biết không

Bao ngày, tôi vẫn nhớ mong
Hương thơm mái tóc, làn môi đỏ hồng
Bây giờ ấm áp bên chồng
Chuyện xưa, tình cũ em không nhớ rồi

Cà phê ,tôi uống mình tôi
Giọt đen như ánh đêm trời ba mươi
Câu thơ ngày ấy xa vời
Tôi còn nhớ mãi, để lòng còn thương.

Cafe Buồn… !

Tác giả : Hoàng Tử Của Cha

Ngồi một mình nơi quán vắng cafe
Nhưng có lẽ người chẳng hề biết được
Trái tim nó mang đầy bao vết xước
Từng giọt sầu đang chảy ngược vào tim

Nó cô đơn nhưng vẫn cố nén kìm
Nhốt tâm sự nó lặng im không nói
Nơi quán vắng nó một mình trơ trọi
Nghĩ xa vời nhìn làn khói thuốc bay

Cafe Chiều Mưa

Tác Giả : Thanh Nguyễn

Quán nhỏ chỉ có ta thôi
Một chiều mưa như hờn dỗi
Tiếng nhạc mơ màng dịu vợi
Ấm lòng chiều mưa bên người

Muộn phiền cất bỏ chiều nay
Nỗi buồn gởi trả mưa bay
Tình gầy thấy vừa thức dậy
Tay trong tay tình đong đầy

Ru tình trong chiều mưa bay
Ngân nga nhạc tình thay lời
Mưa rơi ngoài trời mưa mãi
Tình ơi đừng ướt mưa đời.

Cafe Một Mình

Tác giả : Lời Nguyền

Sáng nay cà phê một mình
Âm vang tiếng nhạc trữ tình như thơ
Ngoài trời rỉ rả cơn mưa
Ký ức kỷ niệm chuyện xưa quay về.

Tình xa cách biệt sơn khê
Nhớ sao là nhớ tái tê nổi lòng !!!
Cà phê những giọt thơm nồng
Vị đắng ngọt bùi mãi đọng trên môi.

Mưa rơi từng giọt mưa rơi
Trái tim chất chứa đầy vơi sầu buồn
Người ơi còn nhớ gì không ??
Bao lời hứa hẹn mặn nồng với nhau.

Tình yêu thương mến đã trao
Quan tâm chăm sóc với bao ân tình
Bây giờ cà phê một mình
Cô đơn mong nhớ bóng hình người dưng!!!

Đêm Cafe

Tác giả : Hồng Linh

Đêm nay ngồi ngắm trăng suông
Ly cà phê thấm nỗi buồn vào tim
Quán xưa phong cảnh hữu tình
Không em trăng cũng trốn mình vào mây

Rì rào thu chớm heo may
Quán khuya vắng khách lạnh gầy cô liêu
Trăng tà bóng ngã liêu xiêu
Lòng càng nhung nhớ những chiều bên em

Nhớ ánh mắt, nhớ môi mềm
Nhớ ngày tâm sự nhớ đêm hẹn thề
Nhớ chiều chung bước triển đê
Mắt trao tình gởi đi về có nhau

Ước chi có phép nhiệm màu
Đêm nay ta được ngã đầu vào em…

Cafe Đêm

Tác giả : Anh Khang

Trăng tàn khuyết lạnh buồn ai thấu?
Cafe tan thầm giấu xót xa
Đoạn đường xe cộ đi qua
Dòng đời xuôi ngược mình ta một mình

Ôm trọn gói mối tình ngang trái
Nắm chặt rồi cũng phải buông xuôi
Xé tan nỗi nhớ không nguôi
Bàn tay mò mẫn bờ môi thuở nào?

Tiếng ai gọi thì thào trước gió?
Ngỡ em về mà có phải đâu?
Lửa tình tắt ngấm từ lâu
Nửa đêm ai nhắc nỗi sầu loét thêm?

Cảm giác nhói nơi thềm quá khứ
Nhiễm phong hàn lệ ứ bờ mi
Tâm thần bấn loạn nghĩ suy
Ngã khờ chôn mối tình si trong lòng..!

Bên Ly Cà Phê Đắng

Tác giả : Đỗ Mỹ Loan

Bên ly cà phê đắng
Ngồi suy ngẫm sự đời
Biển bao nhiêu vị mặn
Chảy tràn lên mắt môi

Bên ly cà phê đắng
Sóng sánh một bóng hình
Đã lâu rồi xa vắng
Chốn mờ mịt vô minh

Bên ly cà phê đắng
Tiếng gõ nhịp lanh canh
Tưởng chừng nghe văng vẳng
Giọng ai đang dỗ dành

Hồn chơ vơ lạc lõng
Ly cà phê giữa chiều
Nỗi buồn như đánh võng
Vấp sợi vàng liêu xiêu…

Nhấm Nháp Cafe

Tác Giả : Ngô Viết Thủy

Nâng tách café nhấm nháp thôi
Để hưởng hương thơm của đất trời
Để vần thơ mới gieo theo ý
Để lắng tâm hồn lúc thảnh thơi

Nhấm nháp café chẳng thể mời
Giữa khuya ai dậy với tôi chơi?
Người còn ngon giấc trong sương sớm
Ta đã dậy rồi, chỉ thế thôi!

Những bài thơ tình buồn bên ly cà phê đắng hay nhất.

Miền nhớ – tác giả Ruby Phạm

Những giọt cà phê tan mau
Rơi xuống đáy ly một màu nâu quạnh quẽ
Nhẹ nhàng như từng hơi thở
Gió trở mình buôn buốt trong đêm

Ngày chia ly có hoa rụng bên thềm
Có tiếng mưa rơi nhẹ nhàng hơn những giọt cà phê vỡ
Có những giấc mơ trải dài nhung nhớ
Có những nỗi buồn xen lẫn niềm vui

Có những chiều nhặt nhạnh kỷ niệm rơi
Nơi ký ức một nỗi niềm sâu lắng
Còn đọng lại trên môi vị đắng
Vị đắng tình đầu và vị đắng cà phê…

Cà phê buồn – tác giả Phạm Hiếu
Ngồi một mình bên ly cafe đá
Ngẫm sự đời dối trá thật buồn thay
Hôm qua yêu hẹn tháng rộng năm dài
Nay ly biệt ưu hoài trong buồn tủi

Hay tại mình mang số phải đen đủi
Khó gần ai lủi thủi chỉ mình ên
Đêm trống vắng chỉ gối ôm cùng mền
Cũng có thể chắc tên ngôi sao xấu

Cuộc đời này bể dâu nào ai thấu
Vướng tình trường buồn nấu cả tâm can
Khi bên nhau hạnh phúc thật ngập tràn
Nay ly biệt oán than hờn ông tạo

Uống cafe một mình thật sầu não
Ước cùng ai ngồi thảo luận yêu thương
Cho vơi đi cô lẽ trong đêm trường
Được bầu bạn tỏ tường trong cuộc sống

Trao đổi nhau vần thơ đang cháy bỗng
Khúc trầm buồn nỗi lòng đang trào dâng
Được ấm áp tình bạn thật trong ngần
Ao ước nhỏ chẳng cần chi to tát.

Bên ly cà phê đắng – tác giả Đỗ Mỹ Loan

Bên ly cà phê đắng
Ngồi suy ngẫm sự đời
Biển bao nhiêu vị mặn
Chảy tràn lên mắt môi

Bên ly cà phê đắng
Sóng sánh một bóng hình
Đã lâu rồi xa vắng
Chốn mờ mịt vô minh

Bên ly cà phê đắng
Tiếng gõ nhịp lanh canh
Tưởng chừng nghe văng vẳng
Giọng ai đang dỗ dành

Hồn chơ vơ lạc lõng
Ly cà phê giữa chiều
Nỗi buồn như đánh võng
Vấp sợi vàng liêu xiêu…

Nhấm nháp café – tác giả Ngô Viết Thủy

Nâng tách café nhấm nháp thôi
Để hưởng hương thơm của đất trời
Để vần thơ mới gieo theo ý
Để lắng tâm hồn lúc thảnh thơi

Nhấm nháp café chẳng thể mời
Giữa khuya ai dậy với tôi chơi?
Người còn ngon giấc trong sương sớm
Ta đã dậy rồi, chỉ thế thôi!

Ly cà phê – tác giả Nguyễn Quang Liên

Màn tối buông, phố chan hòa ánh sáng
Ta ung dung phiêu lãng với trời mây
Ly cà phê đang tỏa mùi hương bay
Điếu thuốc cháy, nằm ngất ngây tuôn khói.

Phía ngoài đường, ánh đèn vàng rười rượi
Trong quán ngân nga, rồi thay đổi nhạc vui
Biết rằng đời có những lúc ngọt bùi
Cũng thú thật, ta dư thời cay đắng.

Pha chút bơ cho tình thêm sâu nặng
Hòa muỗng đường để trao tặng nghĩa nhân
Nhắp trên môi, ly cà phê vơi dần
Đang đậm đà, lại bần thần nhạt thếch.

Mọi người vui, sao lòng mình trống huếch
Chưa hết ly, không thấu hết nỗi niềm
Nhưng mà thôi, ta cũng phải đứng lên
Xin trút lại nỗi buồn bên ly nước.

Cafe đắng – tác giả Bichhoa Phamthi

Cũng vì bởi vị cafe đắng.chát
Nhưng lại tỏa mùi thơm ngát ngất ngây
Nên mới cần chút đường sữa vào đây
Hòa quyện lại mới thấy đầy thi vị..

Cuộc đời cũng lắm bao điều suy nghĩ
Cũng đắng cay chua chát vị thương đau
Nếu ta đặt hoàn cảnh ở trong nhau
Thấm thía lắm nỗi ngọt ngào cay đắng…

Cafe đắng như cuộc đời sâu lắng
Nếm bao nhiêu cũng chẳng thấy đủ đầy
Nên trong từng giọt đắng phút này đây
Gửi một chút thương yêu ngày được sống.

Cafe sáng – tác giả Lê Ngọc Dũng

Nhấp chén cà phê buổi sáng mờ
Tâm hồn dệt mộng thắm tình thơ
Bèo trôi mặt nước hồn lơ đễnh
Liễu rũ dòng kênh bóng hững hờ

Thả gió chân trời như chợt tỉnh
Mây lồng góc biển tựa choàng mơ
Gom từng kỷ niệm vào trang giấy
Nét chữ quàng xiên cứ lập lờ..

Một… – tác giả Đỗ Đình Thắng

Một ly cà phê đắng
Một lãng du xứ người
Một chiếc bàn trống vắng
Một góc đời buồn vui
Một khoảng mênh mông lặng
Vừa trôi qua trôi qua
Một khung trời hạ nắng
Bóng mây nào cho ta ?!…
Một cuộc đời hữu hạn
Một lộ trình bôn ba
Một chuyến xe chở nặng
Lăn bánh về nơi xa
Một lần, một lần nữa
Bốn phương trời là nhà
Bao ước mơ hẹn hứa
Còn vị gì phôi pha…

Cafe buồn… ! – tác giả Hoàng Tử của Cha

Ngồi một mình nơi quán vắng cafe
Nhưng có lẽ người chẳng hề biết được
Trái tim nó mang đầy bao vết xước
Từng giọt sầu đang chảy ngược vào tim

Nó cô đơn nhưng vẫn cố nén kìm
Nhốt tâm sự nó lặng im không nói
Nơi quán vắng nó một mình trơ trọi
Nghĩ xa vời nhìn làn khói thuốc bay

Giọt cafe xuân – tác giả Đỗ Đình Thắng

Cafe, từng giọt rơi rơi
Giọt dài giọt ngắn… theo thời gian trôi
Vị gần gũi… vị xa xôi
Vừa quen vừa lạ… giống tôi với đời
Giọt vui… về trên khóe môi
Giọt buồn cứ nhẹ thả… rồi bước qua
Từng giọt, lặng ở lòng ta
Cứ âm thầm chảy… trôi qua đời mình…
Cafe thấm vị thân tình
Khơi bao mầm sống hồi sinh đong đầy
Giọt giận hờn… gửi gió mây
Giọt hoan hỷ giữ tháng ngày theo ta
Giọt nhớ quên, gửi phôi pha
Giọt thương xin tặng gần xa hữu tình
Giọt duyên gửi cõi phù sinh
Giọt nợ trả hết lòng mình nhẹ vơi
Giọt sân buông bỏ tôi ơi
Giọt si nguyện xả để thơi thảnh lòng
Giọt thị phi thả trôi sông
Giọt ganh ghét buông về dòng biển khơi
Biết bao nhiêu giọt vị đời
Có giọt ở lại… giọt rời xa ta…

Cafe tình xa – tác giả Thoại Huỳnh

Từng giọt cà phê, từng giọt rơi
Nỗi niềm tâm sự cứ đầy vơi…
Dòng người hối hả, người xuôi vội
Ta với mộng phiêu… thoảng một thời !

Ta nhấm cà phê, đắng sự đời
Uống hình mỹ nữ, khát đôi môi
Dòng đời trôi dạt, thân chìm nổi
Tình cứ vật vờ, tím mãi thôi…

Điệp khúc tình xa cứ lả lơi
Tơ lòng vương vấn mộng xa xôi
Mơ màng ẩn hiện trong làn khói
Tình đẹp trong ly… ngất lịm tôi!

Cafe một mình – Thanh Nguyễn Thủy

Có những ngày, lòng bỗng thấy cô đơn
Chẳng cần gì hơn ngoài ly cà phê đắng
Ban Mê mùa này, núi đồi nghiêng nghiêng nắng
Phố say ngủ im lìm, quán thưa vắng, đìu hiu !

Bởi tôi vụng về chẳng giữ nổi thương yêu
Nên hạnh phúc cứ xa tầm tay với
Đường tình ái, đi hoài không thấy tới
Cà phê thơm nồng cũng đặc quánh nỗi đau!

Giá chúng mình đừng có gặp gỡ nhau!
Thì có lẽ mọi điều sẽ khác
Trời cao nguyên sẽ thôi buồn man mác
Nhịp chân chẳng bơ vơ trong gió cát, bụi mù!

Mùa hạ chưa tàn mà lòng đã sang thu
Trà nguội lạnh, ly cà phê cũng cạn!
Ngày dần qua, chiều dần buông lãng đãng
Vị đắng của cuộc đời, chợt đọng lại trên môi!

Cafe buồn – tác giả Trương Nam Chi

Một mình bên cốc cà phê
Một mình nhấm nháp lời thề đã phai

Cà phê tí tách sớm mai
Hạt huyền tựa ánh mắt ai hôm nào

Ngoài trời đổ trận mưa rào
Tình thôi đã hết ngọt ngào từ đây

Xót xa ôm một khối cay
Ngấm thêm vị đắng mới hay sự đời

Thì thôi hãy cứ khóc cười
Thì thôi ta hãy như người chưa quen

Nếu gặp xin đừng gọi tên
Đừng đem sợi nắng rải lên tình buồn.

Cafe một mình – tác giả Khiếu Long

Một mình ly đắng cà phê
Quanh ta bóng dáng em về thênh thang
Từng giọt buồn xuống mênh mang
Ngoài kia gió buốt ngỡ ngàng phố mưa

Quán hẹn gợi nhớ mùa xưa
Quay lưng bóng dáng em vừa chợt qua
Áo ai bay giữa hồn ta
Chiều mênh mông tím nhạt nhòa dư hương

Biển dào dạt chút vấn vương
Lặng im trong nỗi vô thường nhớ nhau
Nhiều khi lòng thấy chợt đau
Từng cơn sóng vỗ… nát nhàu buồng tim…

Giọt đắng trong hồn – tác giả Võ Ngọc Cẩn

Từng giọt cà phê rơi trong tách
Quán bên đường vắng khách buồn tênh
Khúc nhạc tình khe khẽ cất lên
Niềm tâm sự muốn quên… bỗng nhớ

Tình đã ly tan…Nên tình lỡ
Mộng ban đầu tan vỡ… Tình đau
Xa thật rồi ta đã mất nhau
Café đắng đen màu nhung nhớ

Giọt sầu vương khi tình vụn vỡ
Người phương nào? Còn nhớ hay quên
Quán bên đường ngày ấy gọi tên
Nay giọt đắng rơi trên miền nhớ

Còn phảng phất làn hơi em thở
Lần đầu tiên bỡ ngỡ môi hôn
Cà phê… hay giọt đắng linh hồn
Tình đã chết, sao còn luyến ái

Yêu thật nhiều nên tim tê tái
Sợi tơ tình vướng mãi người ơi
Tình cách ngăn hai nẻo phương trời
Bên quán vắng… ngồi rơi giọt lệ.

Ly cafe – tác giả Tam Hoàng

Có những lúc một mình bên quán vắng
Trầm ngâm buồn ta chẳng biết nhớ ai
Ngắm Cà Phê nhỏ giọt ngắn giọt dài
Ồ lạ nhỉ nước cứ phai dần sắc

Như tình yêu cũng nồng say đậm đặc
Rồi nhạt dần theo cung bậc thời gian
Phút đam mê buổi mới thật nồng nàn
Niềm khao khát ngập tràn từng hơi thở

Tháng ngày trôi tình phai dần nỗi nhớ
Không còn buồn khi người lỡ lãng quên
Chẳng chờ inbox những dòng tin
Mỗi sáng dậy không vội nhìn điện thoại.

Giọt tí tách chậm rơi rồi dừng mãi
Tình nhạt nhòa duyên hết phải chia tay
Một mình ta ngồi đếm lại tháng ngày
Ly Cà Phê nhỏ đến nay đã cạn!

Cafe đắng và em –tác giả Nát Tim

Cà phê đắng gợi bao nỗi nhớ
Quán xưa nào một thuở cùng nhau
Giọt cà phê đắng tan mau
Hòa hương tình vỡ, nỗi đau ngập lòng

Bài nhạc cũ mênh mông lời thắm
Em một mình chìm đắm u mê
Mắt buồn bên tách cà phê
Cao nguyên sương phủ lối về nhớ nhung

Người đi mãi muôn trùng xa cách
Câu thơ buồn oán trách người đi
Nhạc buồn, câu hát chia ly
Chỉ còn kỷ niệm khắc ghi mối tình

Tìm quên lãng bóng hình ngày cũ
Cao nguyên buồn sương phủ mênh mông
Nhớ người xưa, bỗng chạnh lòng
Vỡ oà kỷ niệm, hư không nỗi niềm…!

Giọt đắng cafe – tác giả Hoa Bách Hợp

Em một mình bên quán vắng buồn tênh
Ly cafe cho thêm đường vẫn đắng
Không có anh lòng em buồn trống vắng
Trời ngoài kia đang nắng chợt mưa về

Mắt em nhìn đăm đắm giọt cafe
Tí tách rơi như vỗ về tim nhỏ
Dạ bâng khuâng ,thầm gọi tên anh đó
Mà nghe lòng nức nở mặn bờ môi

Phím dương cầm bản nhạc cứ êm trôi
Nhưng sao nay nghe bồi hồi đến lạ
Gió mơn man thổi lay vờn xác lá
Vị càfê chát đắng cả môi mềm

Lại khơi về những kỷ niệm ấm êm
Thuở yêu đương êm đềm bên lối mộng
Cùng khát khao tháng ngày xây tổ ấm
Mà giờ anh… xa lắm, tận phương nào

Anh có còn nhung nhớ buổi chiều nao
Nụ hôn yêu bao ngọt ngào say đắm
Con phố quen mình dìu nhau tay nắm
Ly cafe …
Dẫu đắng …
Chẳng vương sầu … !!!

Cafe tối – tác giả Hồng Dương

Cô đơn lặng ngồi bên góc quán
Giọt cà phê gõ chán điệu buồn
Thả hồn theo khói thuốc buông
Nhả vòng tròn xoáy theo luồng vấn vương

Nhẹ nhàng chút pha đường đỡ đắng
khuấy đều tay nhịp lặng cô đơn
Nhớ nhung trĩu nặng dỗi hờn
Nhâm nhi từng giọt đắng cơn tình đầu…

Thời gian chảy theo sầu từng giọt
Đen đặc rơi buốt gót chân em
Cợt đùa gieo mãi môi mềm
Nhớ thương tí tách giọt thêm đen ngòm

Đêm rớt xuống tối om chiếc bóng
Gió nhẹ lay gió lộng đêm nay
Cà phê rơi xuống cốc này
Tương tư rót đắng cho đầy niềm đau….

Cafe một mình – tác giả Trinhcamle

Đợi người người chẳng thấy sang
Giọt cà phê rớt vội vàng làm chi
Tôi thì từ buổi chia ly
Cà phê vẫn đợi nhâm nhi một mình
Rơi,rơi từng giọt tự tình
Ấm,lạnh cũng chỉ có mình với ta
Biết người ở tận phương xa
Đắng,ngọt có để tình ra tình vào
Hồn tĩnh lặng hay lao xao
Yên mộng đẹp hay trăng sao làm phiền!

Những vần thơ tâm trạng khi ngồi 1 mình uống cà phê nơi quán vắng và nhớ về những kỷ niệm bên người mình yêu..

Cafe Trong Quán Vắng

Tác giả : Võ Ngọc Cẩn

Cà phê quán vắng sân vườn
Lắng nghe tiếng nhạc du dương trong chiều
Đâu còn cái tuổi mơ yêu
Còn đâu cái thuở dặt diều nhớ thương

Giờ còn một chút vấn vương
Và thêm một chút dư hương hôm nào
Gió đưa cành lá lao xao
Khơi vùng ký ức nghẹn ngào trong tim

Người đi biền biệt bóng chim
Để người ở lại nỗi niềm đầy vơi
Cà phê từng giọt rơi rơi
Hương nồng một thủa ta người bên nhau

Nắng chiều vàng vọt phai màu
Chênh chao cánh gió úa nhàu hoàng hôn
Chùa xa tiếng mõ khua dồn
Quán chiều vắng khách nghe hồn tương tư

Người xa từ nớ đến chừ
Bao mùa mong đợi cánh thư cuối trời
Phiêu bồng mây trắng rong chơi
Còn ta đứng lại quán đời quạnh hiu

Cà phê quán vắng trong chiều
Ta ngòi với bóng liêu xiêu ngõ hồn.

Những bài thơ hay về cafe một mình cô đơn-6

Vị Đắng Cafe

Tác giả : Phú Sĩ

Cà phê đắng…
Anh đếm từng giọt lặng…
Mưa ngoài trời… trống vắng nỗi đơn côi
Nỗi nhớ người … nơi phương ấy xa xôi…
Chẳng biết rồi… người ta còn mong đợi…

Mưa vẫn rơi…
Bên đời sao đơn lối….
Giọt cà phê lặng thầm …. Thay giọt lệ lòng rơi….
Người bên tôi… lời ngọt dịu chiều vơi…
Hay chỉ là … mơ màng trong mộng ảo…..

Em ra đi…
Để lại đời giông bão…
Đắng trong lòng…. Đắng cả trái tim côi……
Phải không em … Thời gian quá vãng rồi …
Dấu yêu hôm nào …. Đã nổi trôi mờ nhạt….

Em ra đi…
Quên biển đời ta hát …..
Khúc ca buồn nhạt nhẽo giữa không gian ….
Hương cà phê … nồng trong gió lang thang …
Ta vẫn biết … em xa rồi xa mãi….

Gói ưu phiền … ta làm người ở lại….
Tiễn cuộc tình … bằng vị đắng … cà phê ….

Hương Cafe

Tác Giả : Minh Thư

Cà phê quán nhỏ đợi ai này
Ghé lại nghe tình khúc thật hay
Giọt đắng thơm lừng sao bỗng ngọt
Niềm vui chỉ ước mãi như vầy…

Cà Phê Buồn

Tác giả : Giọt Buồn Không Tên

Tôi ngồi lặng lẽ cô đơn
Cà phê từng giọt dỗi hờn rơi rơi
Cuộc đời như nước đầy vơi
Cho lòng héo hắt buông lơi nụ cười

Biết nhau tuổi độ chín mười
Thơ ngây vụng dại nói cười vô tư
Thẹn thùng trong mổi cánh thư
Ngẩn ngơ chờ đợi tâm tư thẩn thờ

Thuơng sao cái tuổi dại khờ
Ngỡ rằng mộng đẹp như thơ diễm tình
Ngờ đâu lửa khói điêu linh
Tình chia đôi ngã chuyện mình dỡ dang

Người đi cất bước sang ngang
Để người lặng lẽ vương mang nổi sầu
Trời xanh sao quá cơ cầu
Bày chi cay nghiệt bể dâu phủ phàng

Chiều nay buốt lạnh tim hoang
Góp gom kỷ niệm bẽ bàng ngày xưa
Trời buồn trời đổ cơn mưa
Mắt tôi cũng chợt đong đưa giọt sầu
Một mình quán vắng đêm thâu
Đợi chờ hạnh phúc nhạt màu tóc xanh.

Cafe Ngâu

Tác giả : Hồng Giang

Tháng tám về giọt ngâu dài phố vắng
Cafe buồn cũng thấy đắng rồi em
Anh kiếm tìm giữa góc phố thân quen
Mùa thu cũ bao khát thèm nhung nhớ

Thoáng bên tai bản tình ca dang dở
Khúc nhạc sầu ai lỡ chợt bỏ ngang
Giọt mưa ngâu từng sợi cứ giăng hàng
Cầu Ô Thước xót thương nàng Chức Nữ

Câu thơ viết chợt rơi đi vài chữ
Vần gieo rồi lưỡng lự chẳng tròn câu
Phố thân quen mà người lỡ đi đâu
Chỉ còn lại nỗi sầu gieo nhân thế

Nước muôn sông đều trôi về với bể
Cuộc tình si đâu dễ nói dở dang
Sông Ngân Hà Chức Nữ đợi Ngưu Lang
Để tháng tám gieo ngâu tràn thu vắng

Anh chờ em ly cafe mặn đắng
Trời đổ ngâu …..
Ngập trắng….
Góc thu sầu!

Giọt Đắng Cà Phê

Tác giả : Hoa Bách Hợp

Em một mình bên quán vắng buồn tênh
Ly cafê cho thêm đường vẫn đắng
Không có anh lòng em buồn trống vắng
Trời ngoài kia đang nắng chợt mưa về

Mắt em nhìn đăm đắm giọt cafê
Tí tách rơi như vỗ về tim nhỏ
Dạ bâng khuâng ,thầm gọi tên anh đó
Mà nghe lòng nức nở mặm bờ môi

Phím dương cầm bản nhạc cứ êm trôi
Nhưng sao nay nghe bồi hồi đến lạ
Gió mơn man thổi lay vờn xác lá
Vị càfê chát đắng cả môi mềm

Lại khơi về những kỷ niệm ấm êm
Thuở yêu đương êm đềm bên lối mộng
Cùng khát khao tháng ngày xây tổ ấm
Mà giờ anh… xa lắm, tận phương nào

Anh có còn nhung nhớ buổi chiều nao
Nụ hôn yêu bao ngọt ngào say đắm
Con phố quen mình dìu nhau tay nắm
Ly càfê …
Dẫu đắng …
Chẳng vương sầu … !!!

Cafe Buồn

Tác giả : Khoa Nha Trang

Càphê buồn ngồi uống chỉ mình thôi
Em chẳng có còn đâu ngồi đối ẩm
Càphê vắng nhớ về em nhiều lắm
Những hôm nào còn say đắm nhìn nhau.

Em xa rồi chỉ còn lại niềm đau
Người xa vắng ai thốt câu tình ái
Cứ mỗi sáng mình anh ngồi uống mãi
Để mong ngày em trở lại cùng anh.

Từng giọt phin hay giọt lệ long lanh
Niềm thương nhớ cứ trào quanh khoé mắt
Người hai nẻo hai phương trời chia cắt
Gặp làm chi rồi xa cách biệt ly.

Càphê buồn anh lặng lẽ sầu bi
Ngày qua tháng khi em đi từ đấy
Ngỡ bên cạnh sao giờ đây chẳng thấy
Lời ngọt ngào giờ đã chảy trôi xa.

Em như là một cơn gió ngang qua
Nhè nhẹ thổi sao thật là tươi mát
Càphê sữa giờ đây sao nhạt đắng
Bởi một mình nên vị chẳng còn ngon…

Cà Phê Đắng Và Mưa

Sưu tầm

Khuấy một vòng, ngỡ đường đã hòa tan
Nhấp một ngụm vị đắng tràn ký ức
Giọt cà phê làm nhói đau lồng ngực
Tựa vết mực loang trên giấy trắng tình đầu

Khuấy một vòng, ngỡ đời đã quên sầu
Nhấp một ngụm lại nghe cay khóe mắt
Niềm đau kia bỗng hiện lên rất thật
Theo từng giọt tí tách cà phê…

Khuấy một vòng, ngỡ người đã quay về
Nhấp một ngụm lại não nề lòng nhớ
Hình bóng người đã hòa vào hơi thở
Một nhịp sầu là một vết tim đau

Khuấy một vòng, nhìn mặt nước chênh chao
Bão trong lòng biết khi nào ngưng thổi
Cơn mưa ơi đừng về ngang quá vội
Ướt lòng người, thêm đắng cả chiều mưa…

Cafe Đắng

Tác giả : Tùng Trần

Ngồi một mình bên quán cóc ngày xưa
Bất chợt chiều đưa mưa về giăng lối
Giữa phố đông và dòng người bước vội
Sao lòng mình vẫn thấy nỗi cô liêu

Em đi rồi góc phố cũng quạnh hiu
Anh miên man thả hồn theo điệu nhạc
Ly cafe sao mà nghe đắng chát
Hay bởi vì vần điệu nhạc ly tan

Khúc tình buồn nghe sao lắm trái ngang
Chợt miên man với vô vàn nức nở
Hay phải chăng đời mình mang dang dở
Bản nhạc buồn mà cứ ngỡ đời ta

Cơn mưa chiều chỉ bất chợt thoáng qua
Phố tuy đông vẫn thấy mình xa lạ
Hay bởi vì em ra đi vội vã
Nên lệ lòng cũng lã chã tuôn rơi

Phố vẫn còn nay mỗi đứa một nơi
Mưa thôi rơi sao đời còn lạnh vắng
Cafe thôi sao môi mình mặn đắng
Mặn lệ lòng hay vị đắng đời ta..!!

Cafe Không Em

Tác giả : Bùi Trọng Liên

Thứ bẩy cafe một mình
Rơi rơi từng giọt lặng thinh nỗi buồn
Nhẹ nhàng tiếng nhạc du dương
Tình ca ai hát đượm buồn em ơi.

Chỗ quen đây, ghế ta ngồi
Không em góc quán riêng tôi một mình
Giọt sầu nhỏ xuống lặng thinh
Đắng cafe, đắng ân tình xa xôi.

Vị buồn em gửi cho tôi
Thơm nồng dịu ngọt em mời người ta
Còn đâu hương vị đậm đà
Đầu môi đắng chát giọt cafe quen.

Cafe thứ bẩy không em
Giọt buồn giọt nhớ, đan chen giọt sầu…!

Những bài thơ hay về cafe một mình cô đơn-9

Cafe Nâu Nóng

Tác giả : Sinh Hoàng

Mỗi buổi sớm bên ly cà phê nóng
Lòng bâng khuâng nghe thương nhớ vợi vời
Anh bây chừ nơi phương trời xa vợi
Có đang thèm vị ngọt đắng trên môi

Nhớ anh nhiều nên em nghĩ vậy thôi
Biết anh thích ly nâu thơm bốc khói
Ngồi bên nhau em thích nghe anh nói
Môi em thơm, thơm ngọt vị cà phê

Mình bên nhau quên cả lối đi về
Sáng chủ nhật phố như chừng dậy muộn
Đã quen rồi mình cà phê thật sớm
Bản nhạc tình thật khẽ gọi lời yêu

Rồi anh xa đi vào nẻo muôn chiều
Bỏ mình em bên quán quen mỗi sớm
Ly cà phê từng giọt buồn rụng xuống
Bỏ thêm đường nhưng vẫn đắng trên môi

Anh anh à về mau nhé anh ơi!
Em vẫn đợi quán quen chừa ghế trống
Em sẽ gọi thêm một ly nâu nóng
Và bên em anh lóng ngóng lời yêu.

Ly Cafe

Tác giả : Nguyễn Quang Liên

Màn tối buông, phố chan hòa ánh sáng
Ta ung dung phiêu lãng với trời mây
Ly cà phê đang tỏa mùi hương bay
Điếu thuốc cháy, nằm ngất ngây tuôn khói.

Phía ngoài đường, ánh đèn vàng rười rượi
Trong quán ngân nga, rồi thay đổi nhạc vui
Biết rằng đời có những lúc ngọt bùi
Cũng thú thật, ta dư thời cay đắng.

Pha chút bơ cho tình thêm sâu nặng
Hòa muỗng đường để trao tặng nghĩa nhân
Nhắp trên môi, ly cà phê vơi dần
Đang đậm đà, lại bần thần nhạt thếch.

Mọi người vui, sao lòng mình trống huếch
Chưa hết ly, không thấu hết nỗi niềm
Nhưng mà thôi, ta cũng phải đứng lên
Xin trút lại nỗi buồn bên ly nước.

Cafe Tình Xa

Tác giả : Thoại Huỳnh

Từng giọt cà phê, từng giọt rơi
Nỗi niềm tâm sự cứ đầy vơi…
Dòng người hối hả, người xuôi vội
Ta với mộng phiêu… thoảng một thời !

Ta nhấm cà phê, đắng sự đời
Uống hình mỹ nữ, khát đôi môi
Dòng đời trôi dạt, thân chìm nổi
Tình cứ vật vờ, tím mãi thôi…

Điêp khúc tình xa cứ lả lơi
Tơ lòng vương vấn mộng xa xôi
Mơ màng ẩn hiện trong làn khói
Tình đẹp trong ly… ngất lịm tôi!

Ly Cafe

Tác giả : Tam Hoàng

Có những lúc một mình bên quán vắng
Trầm ngâm buồn ta chẳng biết nhớ ai
Ngắm Cà Phê nhỏ giọt ngắn giọt dài
Ồ lạ nhỉ nước cứ phai dần sắc

Như tình yêu cũng nồng say đậm đặc
Rồi nhạt dần theo cung bậc thời gian
Phút đam mê buổi mới thật nồng nàn
Niềm khao khát ngập tràn từng hơi thở

Tháng ngày trôi tình phai dần nỗi nhớ
Không còn buồn khi người lỡ lãng quên
Chẳng đợi chờ inbox những dòng tin
Mỗi sáng dậy không vội nhìn điện thoại

Giọt tí tách chậm rơi rồi dừng mãi
Tình nhạt nhòa duyên hết phải chia tay
Một mình ta ngồi đếm lại tháng ngày
Ly Cà Phê nhỏ đến nay đã cạn!

Cafe Một Mình

Tác giả : Thanh Nguyễn Thủy

Có những ngày, lòng bỗng thấy cô đơn
Chẳng cần gì hơn ngoài ly cà phê đắng
Ban Mê mùa này, núi đồi nghiêng nghiêng nắng
Phố say ngủ im lìm, quán thưa vắng, đìu hiu !

Bởi tôi vụng về chẳng giữ nổi thương yêu
Nên hạnh phúc cứ xa tầm tay với
Đường tình ái, đi hoài không thấy tới
Cà phê thơm nồng cũng đặc quánh nỗi đau!

Giá chúng mình đừng có gặp gỡ nhau!
Thì có lẽ mọi điều sẽ khác
Trời cao nguyên sẽ thôi buồn man mác
Nhịp chân chẳng bơ vơ trong gió cát, bụi mù!

Mùa hạ chưa tàn mà lòng đã sang thu
Trà nguội lạnh, ly cà phê cũng cạn!
Ngày dần qua, chiều dần buông lãng đãng
Vị đắng của cuộc đời, chợt đọng lại trên môi!

Giọt Đắng Trong Hồn

Tác giả : Võ Ngọc Cẩn

Từng giọt cà phê rơi trong tách
Quán bên đường vắng khách buồn tênh
Khúc nhạc tình khe khẽ cất lên
Niềm tâm sự muốn quên… bỗng nhớ

Tình đã ly tan…Nên tình lỡ
Mộng ban đầu tan vỡ… Tình đau
Xa thật rồi ta đã mất nhau
Café đắng đen màu nhung nhớ

Giọt sầu vương khi tình vụn vỡ
Người phương nào? Còn nhớ hay quên
Quán bên đường ngày ấy gọi tên
Nay giọt đắng rơi trên miền nhớ

Còn phảng phất làn hơi em thở
Lần đầu tiên bỡ ngỡ môi hôn
Cà phê… hay giọt đắng linh hồn
Tình đã chết, sao còn luyến ái

Yêu thật nhiều nên tim tê tái
Sợi tơ tình vướng mãi người ơi
Tình cách ngăn hai nẻo phương trời
Bên quán vắng… ngồi rơi giọt lệ.

Trên đây là những câu thơ hay về cafe do dean2020.edu.vn tổng hợp và san sẻ đến những bạn. Đôi khi chỉ đơn thuần như thế cũng khiến người ta cảm thấy tự do và thú vị. Những bài thơ hay về cafe một mình nói lên tiếng lòng của những kẻ đơn độc. Nếu bạn đang đơn độc hãy thả hồn vào những dòng thơ để tìm thấy một chút ít đồng cảm nhé .

Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn

Exit mobile version