Site icon Nhạc lý căn bản – nhacly.com

Thơ Về Hoàng Hôn – Chùm Thơ Tình Buồn Chiều Buông Thương Nhớ

5, Tôi Về Phố Cũ Cùng ThuMột ngày nào đó, em có trở về đây để ngắm chiều về trong đáy mắt ? Còn tôi, chắc như đinh tôi sẽ khoác lên vai một chiếc balo để tìm đến một nơi đâu đó thật cao, rất cao … để ngắm chiều rơi. Bởi nếu ta được ngắm hoàng hôn từ trên cao, mặt trời sẽ lặn chậm hơn người khác, ngày sẽ dài hơn một chút ít để mà yêu thương ! Để mà quên đi … ( Ngạt ngào hương gió chớm đông )
Vài bài thơ tình buồn hoàng hôn cho những bạn giải tỏa nỗi buồn khi đứng giữa buổi chiều đơn độc lạc lõng, nhớ thương một bóng hình đã mãi xa xôi, hy vọng những bài thơ về hoàng hôn này sẽ làm vơi đi phần nào nỗi buồn ấy trong tim những bạn. Khác với bình minh mang những vẻ đẹp của sự khởi đầu, tinh khôi, mới mẻ và lạ mắt … hoàng hôn từ muôn thuở trước đã đi vào thi thơ với những nỗi buồn cao vợi của khắc cuối ngày. Không biết thơ về hoàng hôn có gì vui chăng ? Mời những bạn cùng xem qua và chiêm ngưỡng và thưởng thức những áng thơ tình hoàng hôn đơn độc, thơ tình hoàng hôn thương nhớ sau đây, chúc những bạn xem thơ vui tươi !

Em có thấy hạ về trong nắng muộn?
Khi tiếng ve đã mỏi cuối chân trời,
Và có thấy nắng loang đầy nỗi nhớ,
Giữa đêm gầy muôn vạn ánh sao rơi?

Tôi trở lại những nơi mình hò hẹn
Chợt giật mình ngơ ngác mắt buồn em
Chiều chập choạng chở người theo hoài niệm
Phố loay hoay gọi gió cuốn chân tìm…

Đêm mưa cuối đã thay lời hát cuối
Mùa hạ sang phượng cháy những con đường
Em có thấy hồn thơ ai đó gọi,
Như giận hờn một kẻ đã từng thương?

Hoàng hôn nay phố vắng ai buồn lắm!
Hạ về rồi em còn lạc nơi đâu?
Ve quạnh quẽ dưới ánh chiều vàng vọt
– Chợt bồi hồi, thảng thốt khóc tìm nhau…
(Huỳnh Minh Nhật)

Áng mây hồng cuối trời xa ấy
Cuối chiều rồi sao vẫn rong chơi
Nắng đã khuất lưng đồi rồi đấy
Ở nơi này mưa bắt đầu rơi

Làn mây khóc hoàng hôn lất phất
Rất nhẹ nhàng chợt hóa biển dâu
Ta mơ mộng hồn ai ngây ngất
Rất nặng lòng, tan biến về đâu?

Hoàng hôn tím, trời mưa ướt áo
Mây u sầu mây khóc vì ai?
Khói thuốc rớt màn đêm mờ ảo
Ta điên cuồng một nửa trăng phai
(Huỳnh Minh Nhật)

Chiều ta về…
Hồn mênh mang mênh mang,
Chiều ta về…
Mây lang thang lang thang.

Chiều anh về tìm lại mảnh tình xưa:
Là góc quán, là ngày mưa xa vắng;
Là hôm gặp cúi đầu trong im lặng,
Ngượng ngùng nhau đành chẳng nói năng gì.

Những nhạt nhòa cứ thế dắt chân đi
Để tâm tư ngập tràn thêm da diết
Chiều rực tím tím hoàng hôn biền biệt
Buổi ban đầu còn tha thiết trong anh

Anh trở về trên con phố rêu xanh
Nghe hồi ức mong manh đà rạn vỡ
Những vạt nắng thơm lừng hương nỗi nhớ
Vẫn mặn mà như thuở mới vào yêu

Ta thương nhau không biết đã bao chiều
Tình khôn lớn qua bao nhiêu màu áo
Vậy mà sao cả hai đều cao ngạo?
Để hôm nay ôm khắc khoải mong chờ…

Hay vô tình bất chợt đứng ngẩn ngơ
Môi thoáng vọng một tên người chấp chới
Có hiểu không rằng anh đang còn đợi,
Những nỗi buồn vẫn gợi chút bình yên…
(Huỳnh Minh Nhật)

Em đi về phố ấy chiều mưa
Trời thu bụi giăng mờ khắp ngõ
Tóc mây hường đưa theo nhịp gió
Trải mù sương lên ánh mắt người

Em đi về phố ấy cùng ai?
Ta bâng khuâng nhớ một dung hài
Lời dối trá chưa trao tròn vẹn
Khúc hẹn thề đã đợi ngày mai

Ta yêu nhau mới ba màu áo
Phút giã từ vàng vọt thu ngâu
Khói thuốc rớt ngã ba đường nọ
Cay lệ nhòa đáy mắt em sâu

Em buồn không sao đã qua cầu
Để ai sầu lạc bước đường câu
Mưa rơi đều đôi vai gầy nhỏ
Bóng hoàng hôn vội khuất ngang đầu

Trời tháng sáu đìu hiu trầm mặc
Mây ráng hồng hiu hắt bơ vơ
Vì hương tóc mãi còn xao xuyến
Nên nỗi buồn còn hóa thành thơ

Rồi hôm nay lang thang phố vắng
Tháng sáu buồn gợi nhớ tình xưa
Chà! Tháng sáu, lòng ta chợt nhớ:
“Em đi về phố ấy chiều mưa”…
(Huỳnh Minh Nhật)

Tôi trở về con phố cũ hoàng hôn
Qua góc quán liêu xiêu gầy xác lá
Phố thân quen bỗng bây chừ xa lạ
Có lạc không? Hay thiếu một điều gì…

Tôi về đây nghe phố hát thầm thì
Mồi điếu thuốc chân tìm trong hoang hoải
Chiều hò hẹn mơ dấu thời vụng dại
Kỷ niệm nào xa ngái những mùa qua

Gió dạt dào gọi mãi bóng hình xa
Trời trở lạnh mưa rạt rào khắp lối
Giọt lệ đầy thấm mòn trên mái ngói
Hóa rêu xanh phong kín gót chân sầu

Tôi trở về mà chẳng thấy người đâu
Hay đã lỡ mối tình duyên một thuở
Mắt ai rưng màu hoa tim tím nhớ
Có thương người mòn mỏi đứng chờ mong?

Tôi về đây dư hương giấu trong lòng
Thu kín lối, phố chuyển mình như thể
Độ tan tầm người ta đông như thế
Ấy vậy mà… vẫn thiếu một bàn chân…
(Huỳnh Minh Nhật)

6, Buồn Thu

Nắng đã ươm vàng lên mắt thu
Người ơi, phố cũ cũng sang mùa
Lá rơi xao xác thềm Đại Nội
Nơi ấy có buồn, thu tới chưa?

Nơi đây thăm thẳm cuối chân trời
Tôi biết tìm đâu? – Mệt rã rời…
Hoàng hôn u uất chiều khói lạnh,
Nghe lòng da diết một chia phôi

Có phải em về trong thoáng chốc,
Mơ hồ xiêm áo giữa trời hương?
Hoa trắng, em cài lên mái tóc
Có nghĩa nghìn thu cũng lỡ đường?

Cố đô đất mộng ngàn năm đã…
Đời tôi đơn giản chẳng mơ nhiều
Thu ấy, người đi là vĩnh biệt,
Tôi vẫn cho mình được nhớ, yêu…
(Huỳnh Minh Nhật)

7, Bản Tình Ca Tháng Sáu

Tháng sáu về rủ thương nhớ đi hoang
Ta nằm lại lắng nghe mình trống rỗng
Tim vô cảm cũng quên rồi xao động
Bởi đã lâu không hò hẹn, mong chờ…

Mùa hạ chín nắng vàng loang nỗi nhớ
Trời thiên thanh lãng đãng gió sầu mây
Con phố cũ mơ thầm trong vô vọng
Tiếng ve tan trên những ngón tay gầy

Ta ngồi hát bản tình ca tháng sáu
Thấp thoáng đâu thu úa những con đường
Bỗng tỉnh thức giữa tan tầm xuôi ngược,
Đứng mơ hồ hư ảnh mấy mùa thương…

Hạ lạnh lẽo khi bóng chiều ối đỏ
Khói thuốc rơi không ngỏ buổi sơ đầu
Sao mỏng mảnh vẽ nên màu luyến tiếc:
Áo trắng ngần một thuở vẫn còn nhau?

Bằng lăng tím, phượng bùng lên sắc máu
Nửa mảnh hồn chôn giấu tuổi băng trinh
Ôi tháng sáu những con đường rực lửa!
Tuổi hồng xưa lặng lẽ hóa thơ tình

Tháng sáu đến… ai buồn hay chăng tá?
Mùa còn mơ màu áo đã phai rồi
Ta vương vấn bóng hình cô gái lạ,
Chợt thẫn thờ một nỗi nhớ chia đôi…

Tháng sáu về có lẽ cũng vậy thôi
Ta say khướt: cuối trời đương rạn vỡ…
(Huỳnh Minh Nhật)

4.5
/
5
(
21

bình chọn

)

Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn

Exit mobile version