Site icon Nhạc lý căn bản – nhacly.com

Những Stt tâm trạng hôm nay tôi cô đơn quá, cô đơn đến tột cùng | STTHAY

Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc

Là vì tôi thời điểm ngày hôm nay cô đơn giữa đời trôi
Rồi có những đêm mưa

Nằm nghe câu ca rất xưa

Từ radio phát lên, nghe thật buồn
Người lớn cô đơn, tự mình trong bao nghĩ suy
Ngồi bên ai sao thấy riêng tôi quạnh hiu ”

Những Stt tâm trạng hôm nay tôi cô đơn quá, cô đơn đến tột cùng

Không biết trân trọng tận dụng nó sẽ phí hoài những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời. Tôi cô đơn lúc này nhưng tôi không cô đơn mãi mãi!!

Chúng ta ai cũng vậy, ai cũng từng ít nhất một lần trải qua những ngày mà tâm trạng ẩm ương, chợt buồn chợt âu sầu, chợt thấy cô đơn.

Khi nỗi cô đơn không thể khỏa lấp đi, chúng ta nên thỏa hiệp theo cách của riêng mình. Tôi sẽ chọn làm một nỗi cô đơn đi lang thang giữa lòng thành phố, góp nhặt về cho tim mình những nguồn vui…

Những ngày cô đơn thường rất đẹp, bởi cái đẹp của nó chính là khiến cho người ta phải thấm thía khoảnh khắc một mình, đơn độc, buồn bã và ủ ê. Để rồi qua đó mà người ta mới biết yêu thêm những ngày nắng vàng, được đi dưới bầu trời xanh, tay trong tay cùng một người nào đó.

Hôm nay sao tôi cô đơn quá 

Hôm nay sao tôi cô đơn quá
Bước một mình giữa nơi xa
Còn niềm vui có vẻ như đã
Hôm nay sao tôi cô đơn quá
Hôm nay sao tôi cô đơn quá
Nỗi đau rơi thành hai dòng
Lang thang đi dọc nhân gian …

Hôm nay sao tôi cô đơn quá…

Dù can đảm và mạnh mẽ vui cười như thế nào đến những khoảng thời gian ngắn này tôi cũng biết cô đơn. Cảm giác tủi thân đến mức cứ muốn bật trào nước mắt … Cũng chẳng hiểu vì gì nữa .

Hôm nay một mình tôi lại lang thang giữa lòng Thủ Đô, những bước chân vô định cứ thế khiến tôi chạy dài. Hôm nay, tôi cô đơn giữa lòng Hà Nội!

Thấy người ta yêu nhau hạnh phúc, thấy người ta bên nhau âu yếm, tôi cũng muốn lắm chứ, tôi cũng muốn được như bao người, được yêu thương, được quan tâm, được chia sẻ, nhưng sao xa vời thế! Tôi thấy mình lạc lõng giữa đám đông, thấy mình tôi cô quạnh giữa vạn người, liệu rằng có ai đó hiểu?

Tôi sẽ nhớ anh nhưng là anh của ngày xưa – là chàng trai mà tôi từng yêu. Anh ngày xưa là của riêng tôi, là tài sản mà không ai có thể lấy đi. Thế nên tôi cho phép mình nhớ nhung nhưng chỉ vài lần yếu đuối như hôm nay thôi.

Tôi ngày hôm nay đã chấp nhận được cái sự thật ấy, cũng đã biết yêu thương bản thân và tìm thấy niềm vui tận hưởng cuộc sống của riêng mình… nhưng sao có những ngày tôi lại yếu lòng mà thấy lưng chừng cô đơn thế này!

Dù bây giờ tôi có vui vẻ và hạnh phúc thật sự thì mọi người vẫn bảo với tôi rằng: trong mắt mày luôn có sự tổn thương, gắng gượng và đầy tổn cô đơn. Tôi đã cố gắng nhiều lắm mới có lại được một cuộc sống bình thường không người ở cạnh nữa, người biết không?

Đã từng có lúc yếu lòng, mệt mỏi và thật sự muốn buông bỏ cho mối quan hệ này nhưng lúc như vậy hình ảnh của người ấy lại ùa về, đẹp hơn bao giờ hết trong trí tưởng tượng của tôi. Và hôm nay, cơn mưa lại ào tới, xé nát cõi lòng cho một kẻ cô đơn như tôi. Có phải mưa? Hay là nỗi lòng của tôi đang khóc vậy?

Đôi lúc cô đơn không phải là không có người quan tâm mà vì sự quan tâm đó không xuất phát từ người mình cần. Cô đơn của một người yêu đơn phương là ngày nào cũng được yêu và ngày nào cũng thất tình.

Vì vậy xin phép được cô đơn trong trái tim người được không ?

Ngày tôi bước chân đến nhà, ba tôi bật khóc và tôi nhòe mi. Chỉ nhòe mi rồi gặt phang đi. Tôi mạnh mẽ hơn nhiều sau những chuyện đã xảy trên đất người. Nhưng có một điều vẫn chưa hề thay đổi. Hôm nay tôi cô đơn.

Tôi là người cực kỳ mau chán.

Tôi quay lại với cô đơn. Nhưng tôi cảm thấy ổn, vô cùng ổn .
Hôm nay .
Tôi nghĩ CÔ ĐƠN là một loại HẠNH PHÚC .

Càng lớn con người ta càng trở nên cô độc. Tận cùng của cô đơn chính là tất cả phải gồng gánh một mình, chịu đựng một mình, không có lấy một người để tâm sự, để trải lòng. Tận cùng của cô đơn chính là ăn một mình, xem phim một mình, bệnh tự lo, nằm viện một mình. Một mình vui, một mình khóc

Tôi đã từng cô đơn như thế! Quen dần với việc không hẹn hò với bất cứ ai. Từng ngày trôi qua thật dài trong những nỗi buồn vu vơ không tên gọi. Tôi nghĩ nỗi cô đơn của tôi cũng bình thường. Chỉ là không có một người để gọi là người yêu. Chỉ là có những buổi chiều lang thang thay vì nắm tay ai cùng dạo bước. Chỉ là tôi đang mỉm cười với nỗi cô đơn của chính mình.

Tôi đã hò hẹn với cô đơn lâu đến nỗi quên mất rằng mình cũng cần một ai đó trong đời. Lúc tôi cần một đôi lời an ủi, chỉ có cô đơn kề cạnh. Khi tôi rơi vào hố sâu của những cảm xúc hỗn loạn, cũng chỉ có cô đơn dìu tôi bước lên… Có lẽ không ít người trong chúng ta cũng từng trải qua những tháng ngày như vậy

Cảm giác tột cùng cô đơn nhất chính là khi tôi thấy tôi ở đó mà không phải ở đó, tôi ngồi bên một người mà không phải một người. Khi không ai thấu hiểu và chia sẻ được với tôi. Khi tôi không thuộc về một nơi chốn hay một người nào cả. Cảm giác cô đơn đó sâu đến đáy của những cái rùng mình…

Lời kết: Cảm giác cô đơn cho những ngày thật buồn, không phải chỉ khi ở một mình, ngồi một mình mới cảm thấy cô đơn mà thực tế ngay cả khi ở giữ đám đông ta vẫn không ngừng cô đơn. Hôm nay khi người ta quá cô đơn thì người ta bỗng muốn thời gian trôi thật nhanh để đến ngày mai với hi vọng sự cô đơn đó vơi đi, nhưng từ hôm nay hãy tìm kiếm nguồn vui cho mình theo cách riêng của mình. 

Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn

Exit mobile version