Trong Thư
gửi ủy ban nhân dân các kỳ, tỉnh, huyện và làng, Bác nêu 6 căn bệnh của
cán bộ, công chức thời bấy giờ. Đó là ‘trái phép”, do tư thù tư oán mà bắt bớ trái phép,
tịch thu bừa bãi; “cậy thế”, cho mình là người của ban này ban nọ, rồi ngang tàng phóng
túng, muốn sao được vậy; “hủ hóa”, muốn ăn ngon mặc đẹp, chi tiêu ngày càng xa xỉ, lấy
của công dùng vào việc tư; “tư túng”, kéo bè kéo cánh, không tài năng gì cũng đưa vào
chức này chức nọ; “chia rẽ”, bênh vực lớp này chống lại lớp kia; “kiêu ngạo”, lúc nào
cũng lên mặt “quan cách mạng”, coi khinh quần chúng.
1.Tư túng là gì?
Người đấu tranh với những biểu hiện tranh thủ bổ nhiệm người thân, người quen,
người nhà dù không đủ tiêu chuẩn, điều kiện giữ chức vụ lãnh đạo, quản lý hoặc bố trí,
sắp xếp vào vị trí có nhiều lợi ích và gọi đó là: “
Tư túng – Kéo bè,
kéo cánh bà con bạn
hữu mình, không tài năng gì cũng kéo vào chức này chức nọ. Người có tài, có đức nhưng
không vừa lòng mình thì đẩy ra ngoài. Quên rằng việc là việc công chứ không phải việc
riêng gì dòng họ của ai”. Người phê bình thẳng thắn: “Có những đồng chí còn giữ thói
“một người làm nên cả họ được nhờ”, đem bà con bằng hữu vào chức này việc kia, làm
được, không được mặc kệ. Hỏng việc đã có đoàn thể chịu, cốt cho bà con, bạn hữu có địa
vị là được ” .
2.Chia rẽ là gì?
Chủ tịch Hồ Chí Minh từng chỉ ra rằng:
“Óc quân
phiệt quan liêu.
Khi phụ trách ở
vùng nào thì như một ông vua con ở đấy, tha hồ hách dịch, hoạnh hoẹ. Đối với cấp trên
thì xem thường, đối với cấp dưới thì cậy quyền lấn áp. Đối với quần chúng ra vẻ quan
cách làm cho quần chúng sợ hãi. Cái đầu óc “ông tướng, bà tướng” ấy đã gây ra bao ác
cảm, bao chia rẽ, làm cho cấp trên xa cấp dưới, đoàn thể xa nhân dân”. => Gây chia rẽ
giữa các cấp lãnh đạo, giữa cá nhân cán bộ với nhau, giữa nhân dân với bộ máy nhà
nước .
Bác đã nêu và kiên quyết đấu tranh các biểu hiện thao túng trong công tác cán bộ, mà
Người gọi là: “Óc bè phái: Ai hẩu với mình thì dù nói không đúng cũng nghe, tài không
có cũng dùng. Ai không thân với mình thì dù họ có tài cũng tìm cách dìm họ xuống, họ
nói phải mấy cũng không nghe” và “
Kéo bè kéo cánh
lại là một bệnh rất nguy hiểm nữa.
Từ bè phái mà đi đến chia rẽ.
Ai hợp với mình thì dù người xấu cũng cho là tốt, việc dở
cũng cho là hay, rồi che đậy cho nhau, ủng hộ lẫn nhau. Ai không hợp với mình thì người
tốt cũng cho là xấu, việc hay cũng cho là dở, rồi tìm cách gièm pha, nói xấu, tìm cách
dìm người đó xuống. Bệnh này rất tai hại cho Đảng. Nó làm hại đến sự thống nhất. Nó
làm Đảng bớt đi nhân tài và không thực hành được đầy đủ chính sách của mình. Nó
làm
mất sự thân ái, đoàn kết giữa đồng chí. Nó gây ra những mối nghi ngờ”.
Source: http://139.180.218.5
Category: Thuật ngữ đời thường