Cha tôi

Chiều nay có chút gió nhẹ ùa về qua phố, tôi bước dạo một mình, cảm nhận thấy hơi ẩm của đất bốc lên sau trận mưa mới qua. Trời gần đây có vẻ bớt gay gắt hơn, giật mình nhớ ra cũng sắp hết tháng 6 rồi, một mùa vu lan lại sắp đến rồi. Chạnh lòng, tôi nhớ đến cha, nhớ bóng hình thầm lặng nơi quê nhà.

Rất lâu rồi, tôi không viết về cha, không phải vì những cảm hứng trong tôi chai sạn mà chỉ vì tôi không biết phải viết như thế nào cho hết những điều từ tận trái tim mình. Cha với tôi là một người rất tuyệt vời. Ngày tôi mới lọt lòng, tiếng gọi tiên phong là gọi “ mẹ ”. Cha chỉ mỉm cười cầm bàn tay bé xíu chỉ cho tôi đây là cái ti vi, kia là cái bóng đèn, … cả quốc tế theo ngón tay cha chỉ, đôi mắt tròn ngây thơ, rồi một ngày bật lên tiếng gọi “ cha ”. Cha ở bên tôi từ ngày chập chững đến những ngày sắp khôn lớn, trưởng thành. Cha tôi không giống như những người cha khác, không đủ cho tôi những điều kiện kèm theo vật chất tốt nhất, bởi cha chỉ là một người nông dân khó khăn vất vả. Ở cha có cái mưa nắng của cuộc sống, cái sương gió của thời hạn .
Mẹ tôi bảo : ” Trước đây mái ấm gia đình ông nội khó khăn vất vả nên cha phải bỏ học để giúp ông bà, chứ cha mày sáng dạ lắm ”. Đúng vậy, cha tôi chỉ học hết lớp 5, chỉ biết viết, biết tính. Cha tôi phải làm lụng khó khăn vất vả từ khi mới mười mấy tuổi, nhưng cha là người thầy dạy cho chúng tôi rất nhiều điều. Cha là người dạy tôi những điều hay lẽ phải, là người mang đến cho tôi những bài học kinh nghiệm làm người. Cha là người truyền cho tôi niềm tin và tham vọng. Cha luôn là người bên cạnh khi tôi cần, người lau khô những giọt nước mắt cho tôi, người mang đến cho tôi sự bình yên, ấm cúng mỗi khi vấp ngã, hay sai lầm đáng tiếc. Cha yêu thương chúng tôi bằng một tình yêu đơn giản và giản dị nhưng nghiêm khắc mà cũng rất êm ả dịu dàng âu yếm .

Người ta nói cha và con gái có mối quan hệ kì khôi, có tình yêu tiếp nối từ kiếp trước. Có lẽ cho nên vì thế mà con gái luôn được cha phủ bọc, che chở. Bao nhiêu sự ngây thơ, hồn nhiên hồi bé, bao nhiêu buồn vui, khó khăn vất vả khi vào đời đều có cha ở bên. Tôi hiểu rằng “ tôi là một công chúa không phải chính do tôi có một hoàng tử mà do tại cha tôi chính là một vị vua ”. Có những điều tôi đã từng trải qua cùng cha nhưng lại không hề nhớ, tình yêu của cha không giống như tình yêu của mẹ, nó đơn thuần thầm lặng nhưng hết lòng. Tôi nhớ những chiều được cha cõng nhong nhong khắp xóm. Tôi nhớ những lần bị cha doạ đánh đòn nhưng chưa đánh thì đã ôm cha khóc ầm lên. Tôi nhớ những lần cho lo ngại vì tôi bị ốm. Tôi nhớ đôi mắt hiền, giọng nói ấm của cha .
Thuở nhỏ tôi vẫn luôn thấy khó hiểu, tại sao cha lại có vẻ mặt “ khó coi ” lúc ngủ, đó là cái nhíu mày mang cả hình dáng trầm tư tâm lý đi vào giấc ngủ. Chỉ đến khi khôn lớn mới hiểu chỉ một cái nhíu mày đó chứa bao nhọc nhằn, khó khăn vất vả mà cả đời này tôi không khi nào báo đáp hết được. Là những ngày nắng, ngày mưa stress ngoài đồng, là những muộn phiền vì lũ chúng tôi, là những tiếng thở dài thầm lặng vì đời sống. Tôi là đứa con gái bướng bỉnh, tôi rất tiếp tục bị mắng, lại rất hay cãi lời cha. Bởi có 3 chị em, nên tôi luôn nghĩ rằng mình là đứa không được yêu thương nhiều. Tôi đã cảm thấy bất công vì cha mẹ thiên vị những em. Thế nhưng những khi tôi ốm đau, tôi buồn bã, tôi thất bại, cha vẫn là người chăm sóc, lo ngại nhất. Tôi đau cha cũng đau, tôi không ăn được cha cũng không nuốt nổi. Cha bảo : ” Con gái lớn rồi sao cứ thích làm nủng cha ”, tôi biết có những yêu thương chẳng cần nói thành lời thế mà tôi không hiểu .

Tôi dễ dàng nói xin lỗi với một người lạ khi va phải họ trên đường nhưng ít lần nói xin lỗi cha. Tôi sẵn sàng cảm ơn vì hành động nhỏ của người bạn nhưng chưa nói cảm ơn cha. Khi tôi đang ngồi trong phòng học mát mẻ thì cha lại đứng giữa cái nắng như lửa đốt. Tôi chẳng bao giờ hiểu hết những đau rát nơi bàn tay thô ráp của cha, những cơn đau lưng khi trái gió trở trời. Giọt mồ hôi thấm ướt vai áo cho, chúng tôi bao giờ mới biết hết. Tình yêu, sự hy sinh đó bao giờ chúng tôi mới trả hết. Cha sẽ không thể lựa chọn cho con con đường mà con sẽ đi, nhưng cha sẽ giúp cho bước chân con vững vàng và cứng cáp hơn.

Rồi con cũng lớn và cha cũng già đi. Tiếng bước chân cha vẫn lặng lẽ, tiếng thở dài cha vẫn nặng nhọc, tổng thể kết tinh nên tình yêu con không khi nào vơi cạn. Giữa những bộn bề của đời sống con lại muốn quay trở lại trong vòng tay cha, được ôm ấy, vỗ về và để nói ” CON YÊU CHA ” trước khi quá muộn .

Mây Mây

Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *