Hà Nội… những ngày tháng không anh…
Em nhớ đã từng nói với anh rằng: “Em yêu anh. Nhiều như cá dưới nước, như chim trên trời, nhiều nhiều… như em yêu đồng xu 5000đ vậy”. Lúc ấy, anh chỉ cười haha và bảo rằng: “Thật vậy à? Thật vậy sao? Em yêu 5000đ nhiều như vậy à?”… Nhưng… có lẽ cũng đã quá lâu rồi, phải không anh? Quá lâu, để ta không còn nhớ về nhau nữa… Và sau cùng… trên bước đường ta đi… cũng chẳng còn có nhau…
Lần gần đây lên Thư viện QG tìm sách, mua phiếu, được người quản lý trả lại 5000đ bằng tiền xu. Có lẽ sẽ chẳng thể nào mang ra chợ, hay đến đâu đó để tiêu được nữa. Nhưng không hiểu sao, bàn tay em vẫn nhận lấy, và rồi nắm chặt lại. 5000đ tròn trịa trong tay em, hoen gỉ, và chẳng còn lấy một chút giá trị…
Bạn đang đọc: Anh yêu em bằng chừng nào – Theoyeucau
Anh biết không? Lúc đó, em đã phải mím chặt môi, để ngăn mình đừng khóc… khi nhận ra rằng: “Hóa ra tình yêu của mình cũng chỉ rẻ mạt và hoen ố như đồng xu 5000 này thôi. Cuối cùng, cũng chẳng ai còn cần đến nó nữa……”
Anh đã tự mình tìm đến quán cà phê ấy, cái quán mà lần đầu tiên chúng mình hò hẹn. Anh đến và ngồi một mình, để tự nhận ra rằng, hạnh phúc diễn ra quanh anh là sự thật chứ không phải giấc mơ…
Anh bảo một ngày anh nhớ em 24 lần, em nhíu mày không chịu, bắt anh phải nhớ 60 lần một giây.
Xem thêm: Cuộc sống vốn luôn chứa đựng những muộn phiền, cũng may còn có bầu trời luôn cho ta niềm tin!
Em hay hỏi rằng: “Anh yêu em bằng chừng nào?”, anh không trả lời rằng anh yêu em bằng cả ông trời, bằng cả trái đất, mà anh yêu em bằng cả trái tim anh. Bởi anh nghèo đến nỗi chỉ đủ sức sở hữu trái tim mình, anh chỉ có trái tim để yêu em, còn trời đất là của chung, sao lấy để tặng em được chứ?
Em thường rúc dưới ngực anh, đếm xem một phút tim anh đập bao nhiêu nhịp, rồi lại so bì khi nhận ra tim anh đập không nhiều bằng tim em, nghĩa là anh không yêu em nhiều bằng em yêu anh.
Em hay thả tóc cho rối tung lên rồi bắt anh ngồi hàng giờ vụng về buộc lại. Anh không biết buộc, chỉ làm tóc em thêm rối…
Em hỏi anh: “Vì sao tay anh lạnh thế mà tay em lại ấm?”, anh cười rồi bâng quơ câu hát “tay anh lạnh để cho tình mình ấm”. Em lại bảo anh ăn gian, bắt đền anh vì tay lạnh mà dám cầm tay em.
Anh ghét đi xe máy, anh thích chở em bằng xe đạp lang thang dưới những hàng cây. Em hỏi anh có thể chở nổi em qua con dốc trước ngõ nhà thờ không, anh bở hơi tai nhưng vẫn thất thểu rằng: “Anh đủ sức đèo em đi hết cuộc đời”!
Hạnh phúc chớm đầu bao giờ cũng tràn ngập màu hồng. Anh rộn rã khi được bước bên em, được nghe em nói, được thấy em cười, lòng vui như cảm nhận thấy hơi ấm của tình yêu, hạnh phúc.
Ngày mình xa nhau, em gói những món quà anh đã tặng cho vào vali để trả lại. Em bảo: “Hạnh phúc đến quá dễ dàng, rồi cũng sẽ ra đi”. Anh đau đớn nhận ra rằng mình thất hứa. Anh đã hứa không bao giờ để em buồn…
Em biết không, lần đầu tiên anh khóc. Anh biết lẽ ra không được vậy, vì anh là đàn ông. Nhưng anh cũng không hiểu tại sao nước mắt lại chảy nhiều như thế.
Khi hạnh phúc tưởng chừng đã vội vã ra đi, em lại trở về bên anh. Vì chúng mình còn yêu, vì chúng mình không thể xa nhau. Tại sao phải đổ vỡ khi cả hai còn thương nhau đến thế?
Giờ anh bảo rằng, hạnh phúc như mặt biển. Biển cả bao la lắm, khi bình yên, lúc phong ba bão táp. Cũng như tình mình, có nước mắt, có hoa hồng, rồi anh mới biết thương em nhiều hơn.
Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn