“Có người bảo chúng em bị điên”
Đây không phải là lần đầu tiên tôi viết về Nguyễn Trọng Đạo, nhưng lại là lần đầu tiên tôi nhắc đến chuyện tình của hai vợ chồng Đạo và Huế. Giờ đây, khi họ đã về cùng một nhà xây tổ ấm, ngẫm lại, tôi mới thấy tình yêu của họ “đẹp – độc – lạ” trong cuộc đời này. Lần đầu tiên tôi gặp họ, là một tối mùa đông rét mướt năm 2019, khi theo chân họ rong ruổi qua nhiều con phố Hà Nội, chứng kiến cảnh họ lặng lẽ đi tìm kiếm, gom nhặt xác thai nhi.
Đạo và Huế cùng nhau đi gom nhặt xác thai nhi đã 8 năm nay
Gần nửa đêm, họ dừng chân tại một góc ngã tư. Trong tiếng gió ù ù và hơi lạnh tê tái, Đạo co ro trong chiếc áo phao cứu trợ mỏng mảnh, Huế cũng run lên vì rét. Rồi Đạo lấy ra cuốn sổ dày cộp, hí húi ghi chép số lượng thai nhi xấu số gom được trong ngày. Khi ấy, tôi mới chỉ biết Đạo và Huế là hai người bạn sát cánh trong việc làm lạ lùng này. Sau mới biết, họ là một đôi .
Cùng quê ở huyện Hải Hậu, nhà Đạo chỉ cách nhà Huế 3 km. Từ ngày học cấp 2, họ đã là những giáo lý viên dạy giáo lý cho những em nhỏ của giáo xứ An Bài và quen nhau từ đấy. Học giáo lý hằng ngày nên họ hiểu được sự sống là đáng quý, là quà Tặng Chúa ban cho. Vậy nên, những sinh linh bị buộc phải đứt lìa sự sống khi còn nằm trong bụng mẹ tội nghiệp vô cùng, nhất định phải gom những bé lại và chôn cất tử tế. Lên cấp 3, Đạo có dự tính đi gom nhặt xác thai nhi ở quanh khu dân cư và đem chuyện này nói với Huế. Huế kinh ngạc rất là khi biết được rằng từng ngày từng giờ trôi qua có rất nhiều sinh linh bị tước mất sự sống khi chưa kịp hoài thai. Rồi Huế chấp thuận đồng ý sát cánh cùng Đạo .
Từ đấy, ngoài giờ học, cả hai cùng cất công đến những bệnh viện, phòng khám xin xác thai nhi. Họ xin cha xứ một mảnh đất để chôn cất những bé. Ban đầu, không mấy người tin hai học viên như Đạo và Huế lại hoàn toàn có thể nghĩ đến và dám làm việc làm này. Nhưng thấy hai em thực tâm, cần mẫn và chu đáo nên nhiều người đã giúp sức. Bố mẹ biết chuyện, ngăn cản vì Đạo còn trẻ, còn phải học tập. Nhưng thấy con toàn tâm toàn ý làm một cách tận tình thì từ từ cha mẹ cũng quen đi, không lên tiếng phản đối nữa .
Dù mưa rét Đạo cũng cố gắng đi nhặt các hài nhi xấu số về
Học hết cấp 3, Huế và Đạo cùng đỗ vào Trường Cao đẳng Kĩ thuật y dược Thành Phố Hà Nội. Ngay trong ngày tiên phong nhập học trên TP. Hà Nội, Đạo và Huế đã long dong khắp những phòng khám sản để khám phá và đặt yếu tố xin xác thai nhi về chôn cất. Nhiều nơi chấp thuận đồng ý, dữ thế chủ động gọi điện cho Đạo khi có ca nạo hút thai. Nhưng, nhiều nơi hoài nghi việc Đạo làm có điều mờ ám nên phủ nhận, xua đuổi. Đôi bạn phải đợi đến khuya, khi phòng khám ngừng hoạt động, nhân viên cấp dưới về hết mới đến bới tìm những gì còn sót lại trong túi rác vứt lăn lóc bên lề đường .
Thời gian đầu, họ không có nổi một chiếc tủ đông để trữ lạnh những thi hài nhỏ bé ấy, nên cứ 3-4 ngày phải mang chúng về quê. Có lúc chẳng còn tiền đi ôtô khách, Đạo chạy xe máy, Huế ngồi sau ôm chiếc thùng xốp bỏ đá lạnh đựng đầy xác thai nhi về quê an táng. Bây giờ có nhà hỗ trợ vốn đã khuyến mãi ngay tủ đông nên một thời hạn, nhóm tình nguyện mới đưa những bé về quê Hải Hậu, Tỉnh Nam Định để chôn cất theo nghi thức Thiên Chúa giáo .
Huế bên tủ đông bảo quản thi thể thai nhi
Chính sự tự nguyện của Đạo và Huế đã khiến họ gặp không ít rắc rối, có những vướng mắc không hề giải tỏa. Không ít người bảo Đạo và Huế bị điên, lại có người hỏi họ đã nhận được bao nhiêu tiền từ việc làm này vì hoài nghi nhóm tình nguyện tận dụng những nhà hảo tâm hay tư lợi cá thể ? Trước những lời dèm pha, Đạo buồn nản và mất niềm tin, nhiều lần đôi bạn trẻ cùng ngồi khóc. Chính Huế là người luôn ở bên để xốc lại ý thức cho Đạo .
Huế bảo, chỉ cần việc mình làm có thể an ủi được các bé, mình thấy thanh thản, thì dù ai nói gì mình vẫn cứ làm, không cần thanh minh. Để tránh những lời dị nghị của những người ác ý và không muốn bố mẹ phải lo lắng, Huế và Đạo kín tiếng trước những việc mình làm. Mỗi tháng, với số tiền gia đình cho để ăn học, Đạo và Huế tính toán, chi tiêu tiết kiệm, dành một phần lo cho các sinh linh tội nghiệp.
Học xong cao đẳng, Huế và Đạo cùng học tiếp lên ĐH. Công việc gom hài nhi xấu số, hai bạn trẻ vẫn làm mỗi tối. Đôi bạn trẻ chỉ ước có một ngày không gặp bất kể một sinh linh tội nghiệp nào bị vứt bỏ, hẳn là họ sẽ thanh thản lắm. Nhưng tiếc thay là chưa khi nào có một buổi tối mơ ước ấy. Dù Đạo mong ước không phải liên tục làm việc làm đầy ám ảnh này nhưng cậu lại không hề quyết định hành động được điều đó. Người quyết định hành động phải là mẹ của những hài nhi kia. Ngay cả trong những ngày dịch bệnh COVID-19 diễn biến phức tạp mà vẫn có những người mẹ nhẫn tâm bỏ đi giọt máu của mình .
Tình yêu bền chặt
Hai người bạn ấy cứ đi cùng nhau, làm cùng nhau suốt mấy năm ròng. Chính sự thiện tâm đã kéo họ lại gần nhau, hiểu nhau, quý mến và yêu nhau khi nào không hay. Công việc độc dị này, nhiều người nghe đã thấy rùng mình ớn lạnh, nhưng đôi bạn trẻ này thì coi đó là việc rất là thông thường. “ Nay lạnh, đi đón bé phải mặc ấm nhé ”, “ 8 giờ tối nay anh qua đón em rồi cùng đi đón bé nhé ”, Huế cho tôi xem tin Đạo nhắn và nói vui : “ Đấy chị ạ, bọn em không có những tin nhắn yêu thương dành cho nhau đâu. Lúc nào cũng là đi đón bé thôi. Bọn em cũng không có nhiều kinh phí đầu tư, nên thay vì đi xem phim, đi uống cafe, tối tối trên chiếc xe máy cũ, chúng em chở nhau “ dạo phố ” và tìm những bé. Chiếc xe máy của chúng em có lẽ rằng là chiếc xe chở nhiều “ người ” nhất. Bọn em có giận nhau cũng chỉ thoáng qua, vì cứ đến tối là lại gặp nhau rồi. Chỉ cần được đi cùng nhau và thao tác có ích là em cảm thấy vui và ấm cúng ” .
Sau khi ra trường, Đạo là nhân viên cấp dưới y tế chăm nom bệnh nhân trên xe cứu thương. Chẳng thể tách rời, Huế cũng ngày ngày đi theo xe cứu thương để phụ việc cho Đạo. Tôi cứ nghĩ mãi, rằng điều gì đã thắp lửa cho tình yêu của họ ? Sự lãng mạn ư, làm gì có chút lãng mạn nào khi cùng đeo găng tay, đeo khẩu trang, cùng đi bới rác để nhặt nhạnh những phần thi thể đó. Làm gì có chút lãng mạn nào khi mắt nhìn thấy, tay sờ thấy những sinh linh đã chẳng còn nguyên vẹn, thậm chí còn đã nặng mùi. Làm gì có sự lãng mạn khi khuya quay trở lại nhà trọ, họ lại cùng nhau ngồi lau rửa, tẩm liệm, gói ghém những phần thi thể để tàng trữ vào tủ đông. Nhiều thai nhi đã già ngày, Đạo không đủ can đảm và mạnh mẽ để lau rửa, Huế bạo tay hơn sẽ làm, khôn khéo, gượng nhẹ như sợ làm chúng bị đau. Thế nhưng, tình yêu của họ vẫn ngày một đậm sâu. Chẳng nói với nhau nhiều, nhưng họ vẫn hiểu nhau, thương nhau và không hề sống thiếu nhau .
Đạo và Huế trong một lần hỗ trợ mẹ bầu từ bỏ ý định phá thai để sinh con
Với việc làm đặc biệt quan trọng vào lúc đêm hôm khuya khoắt, nên nhiều người nhớ và ấn tượng về cặp đôi bạn trẻ này. Bà bán nước ở một góc ngã tư – khu vực tập trung thi thể thai nhi thì đã quá quen, bà bán xôi buổi đêm cũng đã quen khi cả hai cùng mua xôi ăn tối. Nếu một hôm nào đó, khi chỉ có Huế hoặc Đạo đi một mình thì sẽ nhiều người vướng mắc, hỏi thăm. Một lần đi “ đón bọn trẻ ”, cả hai gặp tai nạn thương tâm, Đạo bị thương nặng và gãy chân, Huế vẫn xung phong đi. Bởi nếu không đón được chúng về thì cả hai đứng ngồi không yên, cảm xúc xót xa và mắc nợ những con sẽ đè nặng. Bữa ấy, Đạo ở nhà lòng như lửa đốt, bởi chưa khi nào Huế phải đi một mình. Một giờ sáng, Huế về đến nhà, Đạo mới thở phào nhẹ nhõm. Có những ngày mưa ngập, cả hai vẫn bì bõm lội nước đến những khu vực quen thuộc. Nếu đến trễ, thời cơ nhặt được sẽ vuột mất trong tíc tắc, những hình hài, giọt máu sẽ lẫn vào rác, vào nước và tan biến trong đau đớn. Thế nên, mưa rét mấy cũng đi, Đạo và Huế gật đầu khó khăn vất vả và trọn vẹn tự nguyện .
Đạo tâm sự rất thật rằng đi buổi đêm, họ mong được các đồng chí công an dừng xe kiểm tra. Vì khi biết họ làm việc thiện, các anh còn động viên, hỏi han. Lâu dần, nhiều đồng chí công an đã quen mặt đôi bạn, thường hỏi thăm: “Lại gặp hai em”; “hôm nay có nhiều ca không hai đứa?” Khi ấy, giữa đêm hôm khuya khoắt, họ sẽ thấy an toàn, bớt đi những bất trắc, hiểm nguy chực chờ.
Lễ cưới của cặp đôi Đạo – Huế đã diễn ra đầu tháng 1-2022
Đã có lần đi tìm kiếm thai nhi, khi mở bịch nilon rác, Đạo đã bị kim tiêm đâm vào tay chảy máu. Một thời hạn dài sau đó, Đạo phải uống thuốc chống phơi nhiễm HIV, người Đạo xanh lè, sút cân nhanh gọn. Huế vẫn luôn ở bên chăm nom cho Đạo và việc làm gom xác thai nhi vẫn diễn ra không bỏ ngày nào. May mắn, Đạo đã không sao. Không chỉ lo gom nhặt và chôn cất xác thai nhi. Đạo, Huế và nhóm từ thiện còn nuôi cả một “ đàn con ” ở một mái ấm nhân đạo. Hằng ngày hằng giờ, cả nhóm vẫn nỗ lực lo từng hộp sữa, từng bộ quần áo, từng cuốn vở cây bút để những bé đỡ thiệt thòi .
“ Lấy nhau rồi, thì có liên tục đi gom nhặt nữa không ? ”, tôi hỏi. Đạo bảo : “ Bọn em chẳng nghĩ gì xa xôi, ngày nào còn sức lực lao động thì sẽ cố làm, hoàn toàn có thể cả đời không căng thẳng mệt mỏi. Chỉ mong hội đồng hiểu đúng những việc làm chúng em đang làm và chung tay ủng hộ. Chỉ mong giới trẻ có một tình yêu lành mạnh, có ý thức hơn với những việc mình làm, mong rằng những người mẹ đừng tước đi quyền sống của con mình mà tội nghiệp ” .
Ngày tôi đến dự đám cưới của đôi trẻ, một cảm xúc mừng vui và xúc động trào dâng. Đạo và Huế xúng xính trong bộ vest, trong chiếc váy cô dâu xinh xắn và hạnh phúc bên nhau. Sau bao nhiêu khó khăn vất vả, thử thách, ở đầu cuối tình yêu bền vững của họ cũng có cái kết tròn đầy. Để rồi sau tiệc cưới, rời quê nhà lên TP. Hà Nội, họ lại chở nhau trên chiếc xe máy và cần mẫn đi tìm những bé lúc tối khuya. Cầu chúc cho họ mãi hạnh phúc và đủ nhiệt tâm để làm nhiều việc tốt cho xã hội .
Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn