Con đường nào cũng có những ngã rẽ, cũng có dài ngắn, có khấp khủyu hay gồ ghề… Bạn đã bao giờ có can đảm bước đi một mình?
Tình cảm ấy với em là cả tuổi thanh xuân và em trân trọng nó. Chỉ tiếc rằng duyên quá ngắn nên em không thể nắm tay anh đến hết con đường. Em một mình từng bước đi gập ghềnh trong thanh xuấn ấy, mà mỗi bước đi như dẫm lên những mảnh vỡ thủy tinh, đó là thanh xuân yêu ngây dại, điên cuồng cho đến khi em nhận ra em đã tìm lối đi cho riêng em, riêng anh.
Nếu đã là con đường của bạn, bạn phải tự bước đi, người khác có thể đi cùng, nhưng không ai có thể bước hộ bạn được
Cuộc sống này cho em biết em nên làm gì để mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Em tự mình bước đi những bước vững chãi. Tự chăm sóc và yêu thương mình hơn trong những ngày Sài Gòn bất chợt trở gió. Không anh, em chấp nhận độc thân nhưng em biết rằng sẽ chẳng thể nào gọi tên được nỗi cô đơn lúc này. Dường như nó đã biến mất khỏi từ điển sống của em.
Hai mình cũng được, một mình cũng được miễn vui vẻ, hạnh phúc là được. Hôm nay em không cần mượn tạm một bàn tay sưởi ấm, em không cần một bờ vai dựa hờ. Hôm nay em biết mình đã mạnh mẽ trưởng thành và tự đi trên đôi chân nhỏ bé của mình, dù vấp ngã em cũng không rơi nước mắt và không gọi cho anh.
“Anh hứa sẽ đưa em đi hết đoạn đường mà sao không đưa được đoạn đường em đi”.
Em chẳng biết anh là người đã đi qua hay người sẽ đến, nhưng vì người cũ bước khỏi đời em và người mới lạc đường đến muộn nên em đã có những ngày một mình mạnh mẽ như thế .
Sài gòn chiều nay đổ mưa, trên đường đi làm về mà lòng em cứ miên man buồn, nhìn từng người lướt qua nhau vội vã em chợt nhớ ra hôm nay là cuối tuần. Chắc họ vội vã về để nấu những bửa ăn ngon cho gia đình của mình hoặc vội vã cho những cuộc hẹn hò thú vị … Em chẳng biết tối nay mình sẽ làm gì nữa chợt thấy mình lạc lõng vô cùng anh ạ .
Một mình nhưng đâu phải em sẽ cô đơn đúng không anh? Em sẽ biết tự học cho mình những bài học mới, bài học khi không còn anh che chở, bài học về kỹ năng đối diện với mọi thứ một mình. Bài học về trách nhiệm của bản thân vì em chính là người quyết định mọi thứ cho chuyến đi mà chẳng phải ai khác.
Những ngày một mình buồn lắm, nhìn người ta sánh đôi mà tủi thân lắm. Làm gì cũng một mình. Một mình chịu đựng, một mình cố gắng .
Cũng có những ngày em một mình chống chọi lại sự yếu đuối của bản thân. Một mình, em thèm một bờ vai rộng lớn, thèm được đan tay vào một bàn tay ấm, thèm một cái ôm siết chặt từ đằng sau …
Một mình nhưng đâu phải em sẽ cô đơn đúng không anh? Em sẽ gặp gỡ những người bạn mới nơi vùng đất mới. Rồi chia sẻ cùng họ câu chuyện về quảng đời và những trải nghiệm mới tinh về vùng đất của họ. Biết đâu em lại gặp những người chung một lý tưởng rồi quyết định mình sẽ ở lại vùng đất mới.
Giữa lòng đời lạc lõng mình em bước tiếp…trên con đường tấp nập chỉ mình em..đầu óc em giờ đây trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì …tiếc nuối chăng..uhm tiếc nuối cho một cuộc tình buồn..thôi thì chôn chặt nó anh nhé ..mình em bước tiếp đây ..dù cho trên con đường đó vắng bong một người.
Thôi nhé khép lại tất cả..chôn chặt vào con tim ,vùi lấp khoảng không trong tâm hồn..chẳng luyến tiếc..đóng cánh cửa tâm hồn một mình em bước tiếp
Quá khứ có thế nào rồi cũng sẽ đến lúc ngủ yên. Giờ này em sẽ điềm nhiên một mình bước trên con đường hai ta vẫn từng qua. Cơn gió se lạnh vô tình tạt ngang khiến em có thể sẽ cảm thấy một chút chông chênh. Nhưng không sao cả!
Đường xa lắm, em sẽ bước tiếp một mình cùng bài hát và bóng dáng anh
Hình dung như sẽ luôn luôn có anh vẫn bên cạnh thôi .
Vì ngày mai anh chắc sẽ có một ai rồi niềm hạnh phúc hơn nơi này …
Vì em vẫn luôn nguyện cầu để anh niềm hạnh phúc, nụ cười vẫn luôn cùng anh trên đường đời không ai ….. ”
Em ghét cái cảm giác một mình lặng lẽ nhìn anh bước đi, lặng lẽ đọc những dòng tin nhắn cũ. Em ghét phải khóc lắm, em ghét phải khóc trong vô vọng như thế, và em ghét cái vị mặn chát của nước mắt.
Ngủ một giấc thật sâu, ngày mai khi thức dậy em vẫn sẽ lại thấy trời trong, mây trắng, nắng vàng. Em tin tất cả vẫn cứ luôn rực rỡ nếu như em biết bình thản chấp nhận những ngày đã qua…
Dù phải một mình chờ đợi, một mình cô đơn, một mình mệt mỏi hay bất cứ điều đi nữa hãy cố gắng mạnh mẽ nhé những cô gái một mình .
Anh cứ vui vẻ với cuộc sống của anh đi. Em sẽ không làm phiền anh nữa đâu, sẽ không chúc anh ngủ ngon mỗi tối nữa, sẽ không bất chợt nói em nhớ anh nữa. Sẽ không cài bài nhạc chờ anh thích nữa, em sẽ xóa hết những gì thuộc về anh những tin nhắn từ những ngày đầu em yêu anh. Em sẽ bước đi trên con đường em đã chọn ..
Tôi đã từng khóc, thút thít trong chăn vì cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình lạc lõng… Đã từng quyết tâm phải tìm được người để bước cùng mình, nhưng đông đi xuân đến tôi vẫn đi một mình…
Lời kết: Yêu anh xong rồi nhưng em vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình. Em đã đủ lớn để hiểu rằng anh rõ ràng không còn bên em như ngày nào nhưng không vì thế mà mặt trời ngừng mọc, trái đất ngừng quay và tim em thì không thể ngừng đập! Anh đã từng hiện hữu trong em với tất cả yêu thương, chờ đợi và hi vọng. Nhưng chỉ là “đã từng” thôi!
Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn