Là những ngày chẳng biết rốt cuộc mình cần cái gì và muốn điều gì!
Bạn đang đọc: Có những ngày buồn đến thế… Nỗi buồn như một người bạn, một thói quen khó bỏ… – http://139.180.218.5
Có những ngày tôi dành nguyên một ngày dài để nghĩ rằng tại sao tuổi trẻ của tôi lại buồn đến thế nhưng rốt cuộc vẫn không biết sao buồn như vậy !
Có những ngày chẳng muốn trốn một chỗchỉ muốn long dong để ngắm nhìn dòng người, dòng đời vội vã sum sê nhau. Chứ chẳng muốn ủ dột mãi sau ô cửa kính. Muốn thấy cái ồn ào của phố xá, cái đẹp mỗi khi thành phố lên đèn, và ngắm nhìn khung trời mỗi khi hoàng hôn rũ xuống, đẹp là thế mà trong lòng lại chẳng có một chút ít bình yên. Rõ ràng nhiều người là thế, vậy mà vẫn thấy sao lại lạc lõng một cõi. Vậy là buồn. Có lúc buồn đến mức xem phim, đọc truyện, nghe nhạc cũng chẳng xử lý nổi. Chỉ có nằm dài rồi ngước mắt nhìn lên trần nhà rồi gặm nhấm hết nỗi buồn của mình .
Cũng có những ngày buồn đến mức chỉ thấy việc Open cũng thấy khó khăn vất vả. Có lần, về phòng chẳng tìm thấy chìa khóa thế mà khóc. Vậy mà có những ngày buồn cũng chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào cả. Thế lại tìm cách can đảm và mạnh mẽ liên tục với nỗi buồn. Để nước mắt trôi ngược vào tim vì sợ. Sợ nếu có chút yếu ớt thì sẽ bị nhấn chìm vào sâu thẳm của nỗi buồn. Ai trong tất cả chúng ta cũng co những lần buồn đến cùng cực như vậy, chỉ muốn tìm một chỗ khiến đôi chân mình đỡ mệt, con tim mình chẳng đau nữa .
Có lần tôi đã nghĩ liệu nếu mình đang chới với, căng thẳng mệt mỏi thì liệu có ai đó dang đôi tay ra và ôm tôi vaog lòng hay không ? Nhưng sau này tôi mới biết rằng, Chẳng có một ai có nghĩa vụ và trách nhiệm trong nỗi buồn của mình. Thế là lại liên tục can đảm và mạnh mẽ, liên tục một mình chống đỡ với cái buồn dài đến vô hạn. Cũng có những lần buồn chẳng biết bám víu vào ai. Xung quanh rõ ràng là cũng không phải không có ai. Nhưng tuyệt nhiên bản thân lúc đó chỉ muốn một mình. Chỉ một mình mà thôi. Những lúc buồn như vậy, cách tôi làm để chống đỡ lại nó là nằm ườn ra chiếc giường thân yêu. Không cần biết là ngủ hay là nằm nhìn lên trần nhà nhưng lúc đó trong đầu sẽ chẳng biết mình nghĩ gì, dòng tâm lý đi về tận đâu. Nhưng rồi an yên chìm sâu vào giấc ngủ, bỏ mặc nỗi buồn ở đó .Tôi thường ví nỗi buồn của mình như một vạt nắng. Trốn không được, nên bằng cách này hay cách khác tôi đành đồng ý nó như một người bạn, một thói quen khó bỏ .Có ai hiểu nỗi buồn của mình ?Liệu có ai nghe được tiếng lòng trong lúc mình buồn hay không ?
Liệu có ai như thế hay không?
QUẢNG CÁO
Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn