phu_nu_Viet

Gặp gỡ trong đời một chữ DUYÊN

Theo lời Phật dạy, giữa người với người luôn sống sót một mối nhân duyên từ kiếp trước, vì thế, trong đời sống này, khi ta gặp và yêu thương một ai đó đều có nguyên do. Không ai là vô duyên vô cớ Open trong cuộc sống của bạn cả, sự Open của mỗi người đều có nguyên do, đều đáng được cảm kích.

 

Trong kinh, đức Phật đã nói bốn loại nhân duyên. Tất cả tất cả chúng ta xuất hiện với nhau ở đây không phải tự nhiên mà do có nhân duyên với nhau nhiều đời nên nay mới gặp. – Có người mình chưa khi nào biết, nhưng vừa gặp thì thấy thân thiện, quen quen, như đã gặp ở đâu rồi. – Có người vừa mới gặp là đã thấy ghét. Đó là tín hiệu cho thấy mình đã có thiện duyên và ác duyên với nhau từ nhiều kiếp trước, giờ đây mới gặp lại đây. Người mình từng mang ơn thì vừa trông thấy liền cảm mến. Người đã tạo oán thì trông thấy liền bực mình. Con người tất cả chúng ta do tạo những nhân duyên thiện ác lẫn lộn nên sanh ra ở cõi ta bà phải kham nhẫn này. Từ duyên và lại, cũng từ duyên mà tan. Đủ duyên thì còn, hết duyên thì hết. Khi nhân duyên còn thì có phá phách cỡ nào cũng không hỏng được, khi duyên hết rồi thì có níu kéo kiểu nào cũng bị rã tan. Mọi thứ khởi đầu từ duyên phận, kết thúc cũng lại do duyên phận. Khó có ai trong đời chưa một lần thốt lên cái câu quen thuộc : “ Thôi thì cái duyên cái số ”, hay “ Duyên phận đã định rồi ”. Có phải thực sự duyên phận đã được trời định rồi hay không, hay toàn bộ là do con người tự tạo ? Khi đầy yêu thương, người ta thường nói “ có duyên ” để tìm thời cơ thân thiện. Lúc đã cạn tình cảm, người ta lại nói “ hết duyên ” để lấy cớ dứt tình. Thực ra gặp gỡ được nhau thì đúng là thiên duyên, còn vui hay buồn, hợp hay tan, gần hay xa, đi hay ở, nắm hay buông, nâng lên hay đặt xuống, đảm nhiệm hay chối bỏ, phải chăng đều là do trần định, đều nằm trong chính nhân thế lòng người. Bạn chỉ là người khách qua đường trong cuộc sống của người khác, chỉ hoàn toàn có thể cùng người khác đi cũng chỉ một đoạn đường đời. Điều đó chính là tính hữu hạn mà bạn cho được người khác, vậy thì làm thế nào hoàn toàn có thể mong cầu người khác cho đi sự vô hạn được ? Mười năm, hai mươi năm hay một trăm năm của một đời người, cũng chỉ là một đoạn đường. Chúng ta chỉ hoàn toàn có thể có duyên cùng đi với nhau chỉ một đoạn nào đó thôi, đừng nhầm lẫn cố chấp, chiếm hữu. Khoảnh khắc khan hiếm nào còn duyên, có được, tất cả chúng ta nên chăm sóc, cho ra hơn là nghĩ người khác phải tuân thủ theo kiểu của mình. Như thế, sẽ không bị nhận hiểu sai lầm đáng tiếc, biết tôn trọng và giúp sức người khác, đưa đến một đời sống tích cực, sung sướng, không làm khổ mình và người. Người sống ở trên đời Bởi vì xem nhẹ, cho nên vì thế vui tươi. Bởi vì xem nhạt, do đó niềm hạnh phúc. Giữa đất trời, tất cả chúng ta đều chỉ là những hành khách qua đường, rất nhiều người đời và sự tình tất cả chúng ta không cách nào hoàn toàn có thể làm chủ nổi cho được. Ví như thời hạn đã trôi qua, ví như người đã rời xa ! Chữ “ Tâm ” 心 có ba nét chấm, đều hướng vào trong, chẳng có một điểm nào là hướng ra ngoài. Bạn càng muốn nắm giữ lấy nó, thói thường nó lại càng rời xa bạn nhanh nhất. Tất cả tùy duyên, duyên sâu đậm thì quấn quýt đoàn viên, duyên nhạt nhẽo thì tùy nó rời đi. Cảnh giới của người biết tu đó là : ‘ ‘ Sống là thương mà lòng chẳng vấn vương ‘ ‘. Có thể xem nhẹ, xem nhạt được bao nhiêu thì thống khổ sẽ càng rời cách xa bạn bấy nhiêu. ‘ ‘ Gặp gỡ trong đời một chữ Duyên Trân trọng bên nhau phút hiện tiền Người đến, ân cần cho hết dạ Người về, thôi vướng bận niềm riêng ‘ ‘ ( Như Nhiên – TTT )

 

 

Một Chữ Duyên

 

Từng đương đầu ngàn ngày sao chẳng nhớ Chỉ một lần gặp gỡ khó mà quên ! – Tình cảm con người chính là một chữ Duyên Biển đời rộng, riêng một người ta thấy. Nỗi khổ, niềm vui dẫn nhau sang từ đấy Từ độ mắt nhìn mà sóng dậy hồn ai. Giọng nói câu cười .. nếu phớt bỏ ngoài tai. Lòng trong vắt .. giọt mưa trôi trên lá. Đâu ai bắt trói ta vào kẻ lạ ? Đường thênh thang sao chọn ngã nhiêu khê ! Khó mà quên, vì trót lỡ ” mang về ” Một chữ Nhớ quyện đời vào duyên nghiệp. Vòng luẩn quẩn .. từ khi chàng có thiếp Đợt sóng lan dần, viên sỏi chạm hồ thu. Ôi trần tâm khởi động cuốn xa mù Duyên và Nghiệp một đồng xu hai mặt. Nhớ rồi Tưởng bởi cái nhìn, con mắt ” Sắc cứ là hình sắc “, có hề chi ? Mưa đâu làm trói buộc bước chân đi Thì gặp gỡ, thì chia tay, ai khổ ? Trong chữ Duyên vốn tiềm tàng chữ Nợ Chữ sum vầy chôn nức nở chia xa. Nhớ tìm quên, quên tìm nhớ, sa đà .. Đành xuôi ngược cõi Ta bà vô tận.

– Nào ai biết trở về làm mây trắng

Kiếp nhàn vân xa vắng nẻo vòng quanh … Như Nhiên – Th Tánh Tuệ

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *