Phóng to |
Ảnh minh họa |
Con người từ khi ra đời đã tồn tại cái tôi. Tự điển Thesaurus định nghĩa về cái tôi (hay ngã kiến – egoismism/the selfness) là sự tự nhận thức của một người về tư cách, nhân phẩm hoặc giá trị của chính mình, đặc biệt là để phân biệt mình với thế giới bên ngoài và các cá nhân khác.
Con người từ khi sinh ra đã sống sót cái tôi. Tự điển Thes aurus định nghĩa về cái tôi ( hay ngã kiến – egoismism / the selfness ) là sự tự nhận thức của một người về tư cách, nhân phẩm hoặc giá trị của chính mình, đặc biệt quan trọng là để phân biệt mình với quốc tế bên ngoài và những cá nhân khác .Cái tôi trong mỗi người tăng trưởng theo thời hạn trong quy trình sống của con người … Khi còn nhỏ người ta ít bị những yếu tố xã hội ảnh hưởng tác động vào nhận thức về chính mình, nói cách khác, cái tôi được tăng trưởng tương đối độc lập. Một em bé sẽ ít bị tổn thương hay bị chạm tự ái như người lớn khi bị phê bình hay khiển trách. Trẻ em thường quên rất mau và ít khi “ để bụng ” những chuyện buồn chán. Trong khi đó người lớn hoàn toàn có thể tức giận rất lâu và phản ứng rất nặng nề nếu bị chạm tự ái .
Quan niệm về cái tôi thường được hiểu theo hai góc nhìn : ( 1 ) Tích cực : sự hãnh diện tương thích về những giá trị, nhân phẩm của chính bản thân ; ( 2 ) Tiêu cực : sự nhận định và đánh giá sai về những giá trị, nhân phẩm của mình đưa đến sự tự ti hay tự tôn .
Ở đây không bàn đến trường hợp của một người hay nhún nhường hoặc thường khoe khoang vì lý do nào đó trong giao tiếp xã hội. Nếu một người không nhìn thấy được giá trị của chính mình sẽ cảm thấy bi quan và dễ bị tổn thương. “Mình thật chẳng làm nên trò trống gì là vô tích sự”, “Tôi thật là xấu xí, “Chẳng ai ưa tôi cả”… đó là một số những suy nghĩ thường có của một số những người luôn hoài nghi về giá trị thực sự của mình.
Bạn đang đọc: Cái tôi trong mỗi người
Khi bị chìm đắm trong sự tự ti, mặc cảm, người ta thường suy diễn, so sánh mọi thứ, mọi việc để sau cuối tự cho mình là kẻ thua cuộc dẫn đến thái độ bi quan hoặc chán ghét mọi thứ xung quanh mình, đặc biệt quan trọng là có ác cảm với những người mà họ cho là nói điêu, phô trương và kiêu ngạo … Không hài lòng với chính mình, ta cũng chẳng vui tươi, cởi mở với ai. Tự ti có khuynh hướng sinh ra tự tôn. Khi bị đè nén, cái tôi bị bóp méo và khi chính gia chủ thổi phồng nó lên ( sau khi đã đè nén nó ), thì cái tôi đó nó lại là loại sản phẩm của trạng thái tâm ý không tự chủ và giả tạo .
Tôi rất tâm đắc với một câu truyện kể về Đức Đạt Lai Lạt Ma, người có một quan điểm đơn thuần nhưng rất thiết thực về cách làm thế nào để tìm thấy sự tự tin cho mình. Khi được hỏi : làm thế nào Ngài hoàn toàn có thể tự tin thuyết giảng trước đám đông hàng ngàn người, hoặc không ngần ngại ngại ngần khi bắt chuyện với một người trọn vẹn lạ lẫm ? Ngài vấn đáp : “ Hãy thành thật với chính mình ” .
Sự chân thành cộng với việc nhìn nhận đúng mức năng lực và những giá trị thực có của chính mình sẽ giúp tất cả chúng ta mạnh dạn hơn, cởi mở hơn với quốc tế quanh ta cũng như sẵn sàng chuẩn bị đảm nhiệm để vượt qua những chướng ngại trong đời sống. Qua đó, nếu bạn cảm thấy thiếu vắng về một nghành nào đó, bạn không nên mất tự tin, chính bới bạn biết rằng bạn còn có những giá trị khác. Cũng giống như một đứa bé gái khi bị trêu chọc là sún răng, nó liền hỏi lại : “ Còn đôi mắt con thì sao ? ”. Nghĩ rằng mình có đôi mắt đẹp, cô bé đó muốn được nhìn nhận ưu điểm này của nó. Nó làm điều đó một cách tự nhiên, chân thành, không mặc cảm, không sợ bị nhìn nhận. Nếu “ chịu khó ” và chân thành ( nghĩa là công minh với chính mình ) trong cuộc tìm kiếm, chắc như đinh mỗi người sẽ tìm thấy những giá trị riêng của chính mình .
Thế thì một người phụ nữ nội trợ sẽ không thấy mất tự tin vì nghĩ rằng mình không tạo ra đuợc thu nhập và có vị trí xã hội như những người khác. Là một người vợ và một người mẹ tốt, giá trị của họ vô cùng to lớn so với mái ấm gia đình của họ và do đó họ tất yếu là những người rất thiết yếu trong xã hội. Một người không có diện mạo xinh đẹp vẫn hoàn toàn có thể gây thiện cảm với mọi người xung quanh họ nếu người ấy thân thiện và vui tính .
Không những chỉ dừng lại ở việc tìm thấy và trân trọng những giá trị sẵn có của mình, con người còn có thể phát triển thêm những giá trị mới cho chính mình. Điều này cũng tương tự như việc các công ty trong quá trình phát triển giá trị thương hiệu đã không ngừng phát triển những dịch vụ cộng thêm (value adding service) cho khách hàng của mình. Ví dụ như các đại lý bán vé máy bay phát triển thêm dịch vụ giao vé tận nhà, hướng dẫn lộ trình bay, tư vấn cách chọn chuyến bay…
Mỗi người tất cả chúng ta cũng vậy, ai cũng hoàn toàn có thể tạo thêm giá trị cho “ tên thương hiệu ” của chính mình bằng những việc làm đơn thuần nhưng thiết thực, ví dụ như biểu lộ sự chăm sóc với những người xung quanh, sống vui tươi, hòa nhã với mọi người, kiến thiết xây dựng những mối quan hệ tốt với người thân trong gia đình, bè bạn … Mọi nỗ lực dù nhỏ nhoi nhưng đều mang lại những tác dụng đáng kể .
Khi tạo cho mình được nhiều giá trị, làm cho “ cái tôi ” của mình đẹp hơn, người ta sẽ cảm thấy tự tin, cởi mở và tìm thấy cũng như tạo ra được nhiều điều tốt đẹp trong đời sống. Thấy hiểu được giá trị thật về cái tôi của mình, người ta hoàn toàn có thể “ là chính mình ” và sống thật với mình hơn. Họ sẽ không bị thiên nhiên và môi trường chung quanh chi phối cách nhìn về “ cái tôi ” của họ, không mặc cảm tự ti, không dễ bị tổn thương hay “ chạm tự ái ” với những câu nói, hành vi và thái độ dù vô tình hay cố ý của những người khác .
Tuy nhiên, ranh giới giữa việc nhận thức cái tôi tích cực và cái tôi xấu đi là rất mong manh. Cái tôi một khi bị thổi phồng lại thường gây ra nhiều đổ vỡ, trở ngại … vì hình như cái tôi lại thường hay tăng trưởng và được phóng đại cùng với cái tài. Cho nên căn bệnh “ cái tôi quá to ” cố hữu về sự kiêu ngạo và cố chấp trầm kha thường lại rơi vào những người có những thành công xuất sắc nhất định trong xã hội .
Một người leo lên nấc thang danh vọng, vị thế càng cao, thì cái tôi mà họ vác trên vai có vẻ như càng nặng. Vì thế nếu khi một người thông thường đảm nhiệm sự sự không tương đồng về quan điểm của người khác một cách cởi mở, thì những “ sếp ” hoàn toàn có thể xem đó là “ không hề đồng ý được ”. Chính cái tôi quá lớn đã giam giữ một số ít người trong nhà tù của sự tự mãn và kiêu căng của chính mình. Mà đã là tù nhân thì làm thế nào có niềm hạnh phúc ?
Vậy làm sao cởi bỏ được cái gánh nặng cái tôi đó ra? Làm thế nào để kiểm soát được trạng thái tâm lý tự ti mặc cảm, hay ngược lại, tâm lý tự cao tự đại của mình? Làm sao để có thể vượt ra khỏi cái tôi tiêu cực, cái bản ngã nghiệp chướng của chính mình để có thể là một người tự do, được sống hồn nhiên yêu đời và hạnh phúc?
Khi chê ai đó có cái tôi quá lớn, người ta thường nói “ cái tôi của hắn to bằng quả núi ”, hoặc “ anh ta tưởng anh ta là cái rốn của ngoài hành tinh ”, là “ TT của quốc tế ” … Như vậy, vô hình trung, tất cả chúng ta đã thừa nhận mình chỉ là những thành viên rất nhỏ trong một ngoài hành tinh to lớn. So với ngoài hành tinh và quốc tế chung quanh, quả thật mỗi cá nhân tất cả chúng ta chỉ là những hạt nhân nhỏ bé. Những hạt nhân này khi vận động và di chuyển va đụng vào nhau, tiếp xúc, hỗ tương với nhau, sau đó lại di chuyển tiếp trong quỹ đạo của riêng mình trong ngoài hành tinh .
Đã không phải là ngoài hành tinh hoặc chỉ là “ cái rốn ” của thiên hà, thì tại sao lại dám xem mình là cả ngoài hành tinh ? Bên cạnh đó, mỗi cá nhân là một thực thể sống sót, tăng trưởng, sinh ra và mất đi, có sự hình thành và cấu trúc rất riêng không liên quan gì đến nhau, với những giá trị nhất định riêng trong quốc tế này. Mỗi hạt nhân tuy nhỏ bé nhưng đều có một chỗ đứng nhất định trong mối đối sánh tương quan với ngoài hành tinh và những hạt nhân khác, và không sống sót vĩnh viễn trong một thực thể nhất định .
Cuộc đời có số lượng giới hạn, vậy thì tại sao tất cả chúng ta phải mang vác cái tôi nặng nề mà không cởi bỏ nó, để làm một người tự do, thư thả, tự tại và được là chính mình trong cuộc sống này ?
Source: http://139.180.218.5
Category: Thuật ngữ đời thường