Tôi còn nhớ năm tôi tốt nghiệp Trung Học và chuyển vào TP HCM học tập, mỗi tháng cha mẹ tôi chỉ chu cấp cho tôi số tiền vừa đủ lo cho những thứ thiết yếu cơ bản, như cơm hằng ngày, tiền phòng trọ và xăng xe đi lại. Còn lại những thú vui chơi ngoại khoản tôi đều phải tự lo. Làm them là toàn bộ những gì tôi hoàn toàn có thể làm lúc bấy giờ nếu muốn có những bữa ăn ngon hơn, hoặc những chuyển đi du lịch ngắn ngày .
Tôi xin chạy bàn ở một quán nhậu lớn, cách nơi tôi ở 10km với mức lương 20 nghìn ( VND) cho mỗi giờ làm việc. Lần đầu tôi làm thuê cho ai đó, lần đầu tôi mang nỗi uất ức vì quản lý la mắng, lần đầu tiên tôi có cảm giác ai đó quát tháo mình vô cớ nhưng vẫn ôm trọn bực bội về nhà. Nhưng có lẽ lần lần đầu được kiếm tiền và được cầm số tiền hơn 1 triệu đồng cho tuần làm đầu tiên đã làm tôi tan đi hết mọi uất ức trong người.
Xem thêm: Tam giác.
Tiền làm tôi mơ hồ về lựa chọn học tập của mình, tôi hay nghĩ học để đi làm thêm vì lúc ấy chỉ có tiền mới giúp tôi vui, giúp tôi có những lần đi du lịch, giúp tôi có những buổi ăn chơi nhảy múa cùng bạn bè mà không sợ hết “đạn”. Và cứ thế gần 2 tháng trôi qua, tôi kiếm cho mình được hơn 6 triệu đầu tiên của cuộc đời. Nhưng chẳng mấy chốc số tiền đó đã “bốc hơi” vì những lần, tiêu sài phung phí, chén chú chén anh cùng bạn bè. Một hôm nọ, tôi còn nhớ như in hôm ấy là ngày lễ của những ngày cuối năm, người quản lý đã quát tháo không tiếc một lời, khi tôi đã thấm mệt vì đã chạy hơn 7 tiếng đồng hồ. Hôm ấy khi tan ca, hơn 10Km về nhà, nước mắt tôi cứ rơi ra vì uất ức, vì những suy nghĩ cứ loạn xạ trong đầu. Mình lao đầu vào đồng tiền liệu có xứng đáng không? Mình mặc cho Cha, Mẹ lắng lo cho từng miếng cơm, manh áo để nghĩ học đi làm vì số tiền nhỏ, như vậy có bất công cho Cha Mẹ không? Những dòng suy nghĩ vô thường cứ chạy mãi trong đầu tôi trong suốt đoạn đường về nhà. Và…. Tôi nghĩ việc ngay hôm sau.
Tôi nghĩ việc bởi vì mình đánh đổi niềm lo lắng của Cha, nỗi buồn của Mẹ, chỉ vì Tiền hoàn toàn không xứng đáng
Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn