Có lẽ ĐÊM là khoảng thời gian người ta sống thật nhất…
• Bao nhiêu cảm xúc không thể nào che giấu .
• Sống để thấy mình có hay không khờ dại .
•Tồn tại để thấy người có hay không đổi thay…!
Đêm khuya…
Lặng lẽ cảm xúc mang tên ai đó …
Hoặc có khi trống rỗng !
Chỉ là thời hạn và khoảng trống quá yên bình
Thôi thúc ta phải tâm lý về những bộn bề .
Tiếng lòng ai đâu hay !
Rồi có những đêm dài trằn trọc hoài không ngủ được, có những ngày ta bỗng thấy cô đơn, ta lặng yên giữa dòng đời vẫn trôi không ngừng nghỉ. Hay đơn giản chỉ là những đêm trời thu mưa bay mà chẳng còn ai tâm sự, còn lại gì ngoài khói buồn tri kỷ, còn có gì để ta đốt những ưu tư…?
Có lẻ khi thành phố lên đèn màng đêm dần phủ kín là lúc con người ta sống thật với cảm xúc của mình nhất.
Mỗi khi đêm về… tôi nhớ một người không nhớ tôi.
Đêm đến chúc em ngủ ngon và nhiều giấc mơ đẹp, trái tim anh luôn nghỉ đến em dù em đã trao trái tim em cho người khác.
Đôi khi ngủ rồi, nhưng tay vẫn nắm chặt điện thoại để chờ tin nhắn của ai đó, Và vội nhận ra… mình là gì của người ta đâu mà đợi.
Chắc cái cảm giác cô đơn một mình sẽ khiến một trái tim tổn thương, nhưng với tôi cô đơn một mình chính là người thân của tôi mỗi khi đêm về.
Ngày mọi người thấy tôi cười nói…. nhưng máy ai biết được khi màng đêm xuống là lúc tôi khóc một mình trong góc tối.
Đêm thì dài người thì rất mong manh
Biết trốn vào đâu để giấu mình yếu ớt
Đôi khi chỉ cần một vài lời thăm hỏi động viên
Nhưng người ta quên, hoặc nói với ai mất rồi …
Khói thuốc bay bay với nỗi buồn
Cà phê nhỏ giọt đắng khơi nguồn
Khơi niềm đau ái sầu thiên vạn
Gợi nỗi xót tình khổ triệu muôn
Nhớ đến duyên xưa dòng lệ đổ
Thương về tình cũ giọt châu tuôn
Đêm khuya quán vắng ta thầm lặng
Khúc nhạc ưu tư khẽ nhẹ luồn …
Ngày là khoảnh khắc lên ngôi của những nụ cười giả tạo..
Đêm đến là khoảng chừng lặng cho những buồn chán đã qua .
“Thức khuya …!!
• Là một thói quen khó bỏ …
….
• Cái yên tĩnh lặng lùng của đêm …
• Nó làm cho con người ta …..
• Phải tâm lý về đời sống …
* Về quá khứ .
.. .. .. .. .. .. . * Về hiện tại .
.. .. .. .. .. .. .. .. .. .. .. .. * Về tương lai .
Và nghĩ về một người … ! ! ! ”
Đêm nghe tiếng mưa êm đềm, mùa yêu ghé qua.
Em nghe tiếng anh thầm thì gọi tên em nhiều.
Em vui biết bao nhiêu, em muốn anh hiểu .
Tình yêu trong em đủ lớn để trao anh .
Đêm khuya…
Lặng lẽ cảm xúc mang tên ai đó …
Hoặc có khi trống rỗng !
Chỉ là thời hạn và khoảng trống quá yên bình
Thôi thúc ta phải tâm lý về những bộn bề .
Tiếng lòng ai đâu hay !
Có những đêm ta vô tình bật khóc…
Chợt giật mình … lỡ thức tỉnh niềm đau !
Cứ ngỡ rằng quá khứ đã vùi sâu …
Bỗng trở lại … vỡ òa … tràn nỗi nhớ !
Những mong ước mãi núi chân ở lại …
Mặc kẻ đi đã xa khuất vầng trăng. ! ! !
Đêm, là khoảnh khắc em ru mình vào nỗi nhớ miên man bất định, nhớ về những ký ức của chúng ta…tất cả như mới hôm qua vậy, rất đẹp phải không anh? Đêm, là lúc nước mắt em rơi, rơi cho sự tiếc nuối và oán trách nữa, tại sao khiến niềm tin trong em vụn vỡ như vậy? Đêm. Em mới chợt nhận ra em thật yếu đuối và mong manh biết nhường nào, có gắng gượng bao nhiêu cũng chỉ là một vỏ bọc đầy giả tạo. Đêm. Em hận anh!
Đêm đến, đôi khi nó cũng mang theo những cảm xúc, nỗi nhớ, kỉ niệm mà ta luôn muốn che giấu, quên lãng… Những điều mà ta không muốn có trong kí ức của mình. Những điều mà ta ước rằng có thể xoá chúng một cách dễ dàng. Những nỗi buồn có tên hoặc không tên…
Thật khó ngủ khi màn đêm buông xuống
Lòng trào dâng đơn độc và buồn tủi khi người mình thương ko hề thương mình ..
Có đôi khi đêm dài tịch mịch, đột nhiên cảm thấy không phải không ngủ được mà là cố chấp không muốn ngủ.
Đêm lại về, đâu đó văng vẳng bên tai tiếng dương cầm.
Làm anh nhớ về em …
Em trở về..trong im lặng của đêm
Chẳng còn nữa, người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh .. chiều đông hút gió
Riêng chiều nay .. em biết .. một mình em ….
cay nơi sống mũi. nc mắt lại chảy …. là gió .
Nhiều lúc tỏ ra thật vô tình…để rồi đêm về nhận ra ta đang khóc… Nhiều lúc tỏ ra thật nhẫn tâm…để rồi đêm về nhận ra ta đang đau… Nhiều lúc tỏ ra thật cứng cỏi…để rồi đêm về nhận ra ta thật yếu mềm… Nhiều lúc cười thật tươi cùng ai…rồi đêm về nhận ra ta cô độc..
Đêm lại về….
Ngoài kia phố lên những ngọn đèn hắt hiu, lập lờ … có tiếng chuông nhà Thờ vang vọng lại trong tâm thức tôi … báo hiệu một đêm nữa lại buông xuống, màn đêm tìm về trên khoảng trống tĩnh mịch mỗi riêng tôi, tôi chờ đón cho một ngày vội vã đi qua để mình lại được gặp gỡ, chuyện trò hàn huyên bao nỗi tâm sự với Đêm …
Em! Có bao giờ em nghe được lời trò chuyện của cơn gió về đêm hay không? Gió trò chuyện trên đầu ngọn cây. Trên đồi cao xa xăm không ánh sáng. Tôi yêu gió ban đêm. Vì trong cái giá buốt chơi vơi nghìn trùng xa cách, sâu thẳm của thời gian tôi còn được hình dung ra tóc em ngày nào còn bay bay trong gió lất phất trước mắt, mũi và miệng tôi.
Em ! Có khi nào em ngắm được những chiếc lá rơi vào đêm hôm hay không ? Từng chiếc lá đêm hôm trút mình vào trong bóng tối bí mật đơn độc như chính cả nỗi niềm nào thầm kín nhất .
Tôi thích Đêm...đơn giản vì đêm cho tôi cảm thấy sự nhẹ nhàng để trải lòng với những thứ mờ ảo, đêm với tôi là những điều kỳ lạ, một sự khám phá tinh tế chỉ cho riêng tôi và chỉ có Đêm mới biết…
Tôi … một người lặng lẽ trong từng bước đi chầm chậm theo từng nhịp gõ thời hạn như đang trôi nhẹ trong màn đêm, một kẻ lạ mặt … một vị khách ngao du đến viếng thăm những nơi từng rất lạ mà cũng thân quen …
Trong bóng đêm, tôi nghe như hồn mình cùng hòa nhịp theo những chiếc lá rơi. Tôi không còn biết đau và tôi không còn thấy lạnh mặc dù xung quanh chỉ là màn đêm cô đơn và hiu quạnh.
Lời kết:
Trong màn đêm, ưu tư phiền muộn như có nơi để trút bỏ, là lúc Open những tiếng thở dài nhẹ nhàng, là nơi gửi gắm bao yêu thương đã cất giấu thật sâu trong tim, là nơi nỗi nhớ ngự trị đong đầy mọi giác quan … là nơi mà nỗi đau được xoa dịu, vỗ về …. và lúc ấy, Đêm như một tri kỷ !
Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn