Quán rất nhỏ, giấu mình trong con hẻm vắng người lại qua. Bàn ghế và vách tường in màu thời gian cũ kỹ. Chiếc đĩa hát xoay những vòng thong thả kể những chuyện xưa xa. Tôi vẫn gọi nơi này là chốn tịch yên của riêng mình – nơi nghỉ chân sau chặng dài mỏi mệt, nơi trốn khỏi những lo toan, giông gió ngoài kia. Bước vào đây là bước vào sự bình yên – có lẽ bởi không gian nơi đây khiến tôi nhớ đến căn nhà nhỏ nơi quê nhà – nơi còn lưu giữ một thơ ấu êm đềm.
Ai rồi cũng cần một nơi chốn bình yên
Để trút bỏ những muộn phiền lo lắng
Ngôi nhà nhỏ – nơi yêu thương đầy ắp
Chẳng lợi danh, được mất, hơn thua
Ai rồi cũng cần một vòng tay ấm lúc đêm khuya
Một người cùng thức dậy đón bình minh buổi sáng
Một người cùng ngắm những buổi chiều chạng vạng
Đông đến xuân đi lần lượt biết bao mùa
Mây trên trời vẫn tìm nhau để góp một hạt mưa
Trái đất vẫn xoay cho bốn mùa biến hóa
Triệu tinh cầu vẫn sáng soi trong màn đêm tối
Ai rồi cũng cần một người để mở lối yêu thương
Mỗi người chúng ta đều tìm thấy những sự bình yên của riêng mình. Với tôi, đó là một góc quán nhỏ thân quen, với bạn, có thể là nơi mái nhà cũng những người thân thương, hoặc có khi, chỉ cần một cái nắm tay của người ta yêu cũng đủ khiến lòng ta bình yên rồi.
Nếu ta luôn tự nhắc mình rằng trong nội tâm thường hiện hữu sự bình yên tịnh lạc vốn có, không điều gì có thể phá vỡ được sự bình yên đó, không ai có thể hủy diệt được sự bình yên đó, ngoại trừ chính những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực của mình, thì ta tạo ra được hệ thống an ninh cảnh giác tất cả những suy nghĩ và cảm xúc gây phá vỡ sự bình an của mình
Chỉ là đôi lúc thấy lòng mình chạnh thôi
Khi chiều nay gió mùa ngang qua ngõ
Yêu thương ấy giờ đã không còn nữa
Để cơn mưa về kéo nỗi nhớ mênh mang
Chỉ là đôi lúc muốn một mình long dong
Hà Nội về đêm có lẽ bình yên nhất
Đêm lặng yên cho xúc cảm rất thật
Gió nhẹ nhàng mùi hương bưởi thoáng qua
Ta cứ nghĩ tình yêu là nơi chốn bình yên duy nhất ta có giữa cuộc đời này. Nhưng ngay cả tình yêu cũng chẳng phải là thứ bất biến giữa cuộc đời vô thường. Và ngẫm lại, chẳng có nơi nào cho ta sự bình yên, khi mà trái tim ta chẳng yên bình. Nên dù đi tới đâu, dù ở đâu, hãy để bản thân mình là một chốn bình yên, để ta sẵn sàng đối mặt với những giông bão ngoài kia. Song Nhi trong bài thơ tiếp theo, đã nhận ra sự bình yên giữa những ngày thường – có lẽ bởi chính trong tâm hồn mình, tác giả đã tìm được sự bình yên thật sự.
Con người sẽ nhẹ nhõm và vui vẻ khi dồn tâm sức vào công việc và nỗ lực hết mình; nhưng điều anh ta đã nói hay đã làm sẽ không cho anh ta sự yên bình.
Khi ta cảm thấy yêu thương và tử tế với người khác, điều đó không chỉ làm người khác cảm thấy được yêu thương và chăm sóc, mà còn giúp ta tìm được hạnh phúc và bình an trong nội tâm.
Dù có nhàm chán đến mấy, cũng không được dừng lại. Rồi bạn sẽ tìm được một chút khác biệt, bâng khuâng xen lẫn những vu vơ, đủ để sạc đầy lại cục pin tâm trạng sau chuỗi ngày mệt mỏi…
Nhiều khi em cũng đã thử đi tìm khoảng lặng cho riêng mình nhưng càng tìm em càng bị xoáy sâu vào khoảng trống vô định và mênh mang… Chỉ khi gặp anh, được anh yêu, được giấu mình trong anh, em mới biết khoảng lặng của mình thật gần gũi và ấm áp. Khoảng lặng… anh!
Mọi người thường hay đi tìm khoảng lặng trong trốn chạy, còn em tìm cho mình một khoảng lặng của yêu thương và chia sẻ, khoảng lặng để biết mình đang được chở che và hạnh phúc. Khoảng lặng bên anh! Được giấu mặt vào ngực anh, bình yên.
Anh ngồi lặng yên bên em một lúc lâu như anh đang biết em nghĩ gì “ Em đang buồn. Em cần yên tĩnh, cần sự bình yên anh ạ”. Anh cứ thế ôm em thật chặt vào lòng trong tình thương yêu nồng thắm giúp em lấy lại được sự thăng bằng, can đảm để đối mặt với thực tại.
Anh biết không, em yêu anh bởi khoảng lặng anh đem đến cho em thật ngọt ngào. Em thích những khoảng lặng của cuộc sống… bên anh. Khi đó em luôn được là em. Và em có cảm giác chúng ta đang sống chậm lại một chút để mọi ưu tư tan biến. Khoảng lặng… anh, kéo em ra khỏi hố đen của cuộc sống, hai ta cùng sống chậm lại
Trong cuộc sống nên có nhiều khoảng lặng Một chút thôi để ta nhìn lại chính mình. Lặng để hiểu, lặng để thấy mình được yêu thương, lặng để trân trọng những phút giây hạnh phúc. Lặng để tâm hồn mình thấy bình yên anh nhỉ? Cảm ơn anh, người lữ khách đã đồng hành cùng em trên chuyến tàu tốc hành của cuộc đời mà mỗi sân ga nó đi qua đều chất thêm những ấm áp yêu thương.
Kết luận: Chỉ là một chút bình yên nơi tâm hồn mà đôi khi ta tìm hoài không thấy, giữa bao nhiêu mỏi mệt bon chen cuộc đời, sao khoảng lặng ấy khó khăn đến vậy. Ai cũng cần sự bình yên ấy giữa những chênh vênh, hãy cảm nhận từng chút một,điều gì khiến ta thanh thản nhất, an tâm nhất, đó chính là góc bình yên, không cần tìm kiếm xa xôi.
Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn