Đã rất nhiều lần tôi tự nói với mình: “Em đừng quay đầu lại, ở nơi đó đã chẳng còn có ai đợi chờ em. Em đừng quay về lại, ở nơi đó đã chẳng còn có người từng yêu em”, ấy vậy mà đến cuối cùng, bản thân vẫn không kiềm được mà quay đầu nhìn lại, để rồi đau đến lạnh lòng khi chỉ có bóng mình lẻ loi đứng ở đó. 

Chuyện tình cảm ấy mà, ai yêu trước thì người đó thua, mà yêu một người đã dành trái tim cho một người khác thì coi như thất bại trọn vẹn, trừ khi có kỳ tích. Nhưng đời sống này, lấy đâu ra kỳ tích cho nhiều người như vậy .Chúng ta mở màn đơn phương một người ngay từ ánh mắt và nụ cười đó, nhưng thì sao, nó đâu chỉ dành riêng cho một ai .

Chúng ta lặng lẽ quan tâm, lo lắng, chờ đợi một người, nhưng thì sao, qua bao nhiêu năm rồi, họ chưa hề tiến về phía ta dù chỉ nửa bước thật khẽ.

Những kẻ yêu đơn phương chẳng bao giờ chịu hiểu, chờ đợi không đem người đó đến bên cạnh mình - Ảnh 1.Mệt mỏi đúng không ? Không cam tâm đúng không ? Vậy thì hãy mà nghĩ xem, nhiều năm qua chờ đón như vậy có đáng hay không ? Tại sao phải cố chấp có được tình cảm của một người không biết ta là ai ? Năm tháng tuổi trẻ của tất cả chúng ta không nhiều đâu, đừng tiêu tốn lãng phí chờ đón mãi một người nữa. Đừng đợi đến khi phải đau lòng phát hiện ra không phải là họ không chú ý quan tâm đến mình, mà là biết rõ họ mãi mãi cũng không khi nào quay đầu về phía mình, nhưng vẫn nhất nhất không gật đầu li khai. Người cho đi tình cảm càng nhiều, chính là càng khổ .Chờ đợi và chờ đón, tất cả chúng ta vẫn luôn chờ đón một người bước tới và đổi khác hướng đi của tất cả chúng ta hiện tại, chờ đón một người bước đến đổi khác những chuỗi ngày không buồn không vui không mặn mà này của tất cả chúng ta. Chờ một người, chờ cho đến khi không còn hoàn toàn có thể chờ đón nữa. Thế giới ngoài kia bát ngát to lớn biết bao, nhưng trái tim ta chật hẹp chỉ dung chứa nổi một dáng hình. Đau đớn như vậy sao vẫn mang lòng chờ đón ? Xa xôi dường vậy sao vẫn khắc khoải yêu thương ? Có lẽ cái ta cần đến ở đầu cuối chỉ là một lời dứt khoát từ người để ta cam tâm quay mặt. Bởi lẽ, đoạn tình cảm này dẫu cho người đời có đôi lần cười chê ta khờ dại, ta vẫn không đành lòng buông hẳn đôi tay .

Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *