Chính những lời yêu thương không thật lòng ấy khiến nó đau đớn, mệt mỏi, kiệt sức rồi ngục ngã trước lí trí. Em quyết định buông bỏ thứ tình cảm mập mờ mà em gìn giữ bấy lâu.
Giờ thì em đã hiểu ra rằng, buông bỏ là một cách để chúng ta, anh và em, trở nên hạnh phúc hơn. Em nghĩ rằng thời điểm không quan trọng, quan trọng là duyên số và lòng người. Vậy nên, nếu chúng ta còn duyên thì chắc chắn một ngày nào đó em sẽ được ở bên anh.
Giờ đây em cảm thấy vô cùng thanh thản, nhẹ nhõm. Không còn ngộ nhận, không còn vui, không còn tự thắc mắc khi anh nói rằng anh quan tâm, anh đang nhớ một ai đó. Thật lòng mà nói em rất vui, rất thoải mái khi chúng ta có thể giữ được mối quan hệ bạn bè tốt như hiện tại.
Nhủ rằng quên đi cho nhẹ lòng, người ta đâu còn nghĩ tới em. Người ta đang hạnh phúc bên ai trong những ngày em một mình thất vọng đó. Đừng tự huyễn hoặc mình bằng những suy diễn viển vông nữa, chẳng có lí do nào phù hợp hơn lòng người đã đổi thay đâu em. Phải học cách chấp nhận thôi. Có lẽ nên vậy….
Hãy nhìn vào tâm mình. Người mang vật nặng chẳng thấy gì, nhưng người ngoài nhìn vào thấy nặng. Vất bỏ mọi vật, buông bỏ tất cả, bạn sẽ nhẹ nhõm.
Tôi tự hỏi vì sao con người ta không thể chọn cách buông tay nhẹ nhàng khi không còn có thể chung sống, yêu thương nhau được nữa? Vì sao không trân quý, nâng niu khi mọi thứ còn đang nằm trong tầm tay, mà phải đợi đến khi yêu thương vụt mất mới thấy tiếc nuối trong nỗi bàng hoàng và điên cuồng níu giữ?
Em hãy buông tay đi cho nhẹ lòng và mỉm cười bước tiếp. Vì cuộc sống còn rất nhiều con đường để ta lựa chọn, hãy xem lời hứa đó chỉ là cơn gió thoáng qua và mang lại cho em hạnh phúc như một cơn gió.
Đừng chạy theo một người quá lâu, đừng nhìn theo bóng lưng người mãi thế, nếu người muốn quay lại, người đã dừng bước.
Buông tay khi em còn yêu là cảm giác đau lắm, khó khăn với em lắm, nhưng em giữ làm gì một kẻ không yêu mình hả em? Liệu em có thấy hạnh phúc khi lòng người ta đã không còn hướng về phía em nữa?
Hãy để thanh xuân của em trôi qua bằng nụ cười, để nhiều năm sau này nhìn lại, em không cảm thấy nuối tiếc cho những năm tháng sống hoài sống phí, mà em nuối tiếc vì không thể quay lại đắm mình trong nó một lần nữa. Có được không?
Cô gái của tôi, buông tay đi em, buông tay cho nhẹ lòng !
Em buông tay thật rồi, từ giờ chúng ta chẳng còn liên hệ gì với nhau nữa, không điện thọai, không facebook. Đau chứ, nhưng em biết em sẽ nhẹ lòng hơn. Em đã dằn vặt, day dứt quá lâu rồi.
Buông tay nhau, để cho nhau cơ hội gặp đuợc người thật sự TỐT và HỢP cho chúng ta. Em không mong chờ người hoàn hảo, từ đầu chí cuối em vẫn chỉ mong một cuộc sống giản dị bên người thật lòng với em, đâu cần phải là người giỏi nhất hay đứng cao nhất?
Níu kéo những thứ không thuộc về mình chỉ thêm nhọc lòng, buông bỏ đi hết tự tâm sẽ thấy nhẹ nhõm. Những trang viết của em, những câu chữ chất chứa cả bầu trời kỷ niệm chỉ duy nhất đau một lần cuối cùng vì anh.
Người mang lại cho bạn những phút giây hạnh phúc khó quên trong cuộc đời chưa chắc là người đồng hành với bạn tới hết con đường. Vì thế, một khi đã yêu, bạn không chỉ cần phải học cách yêu mà còn phải học cả cách từ bỏ và buông tay.
Nếu cần phải buông tay một người vốn không thuộc về mình và mãi mãi sẽ không thuộc về mình, đừng chần chừ, hãy thả tay ra thôi.
Cuối cùng tôi đã có thể không yêu người ấy nữa. Người ta nói, buông bỏ là một việc khó mà mấy ai làm được. Nhưng nắm giữ lại càng là việc khó hơn. Vậy nên, chọn việc khó để bớt đi nỗi lo, để trái tim thanh thản cũng rất xứng đáng.
Nếu như, người khác cần bạn, họ sẽ dành cho bạn một khoảng không gian. Nhiều lúc, chúng ta không cần phải giãy giụa trong đau khổ mà thay vào đó hãy chọn cách buông bỏ, tìm lối thoát riêng cho chính mình.
Trong lòng tôi vẫn rất yêu cô ấy. Chính bởi tình yêu này mà tôi đã quyết định buông tay, bởi tôi không thể tiếp tục nhìn cô ấy vì mình mà chịu đủ mọi đau khổ giày vò như vậy. Quả thật, tình yêu đích thực không phải là “giành lấy”, mà là từ bỏ và buông tay.
Buông tay, chỉ là không còn được nắm, không còn được ở cạnh… chỉ là đánh mất đi thể xác của một người, nhưng chẳng khi nào đánh mất một tình yêu!
Đâu phải buông tay là kết thúc. Buông tay, để học cách yêu một ai đó bằng lòng bao dung và tất cả tin yêu. Buông tay để học cách chấp nhận những gì đau đớn nhất trong tình yêu, để học cách trưởng thành, học cách chịu đựng những tổn thương!
Yêu thương đủ rồi, có phải chúng ta đã thiếu đi một chút nhường nhịn, một chút vị tha, một chút cảm thông, để rồi yêu thương lỡ hẹn? Đã đến lúc em nhận ra…có những cái buông tay khiến con người ta cảm thấy nhẹ nhàng và lòng họ bình yên hơn anh ạ!
Anh, và em, ai trong chúng ta rồi cũng sẽ phải lớn lên, chinh phục những hoài bão và ước mơ của riêng mình. Nếu như trên con đường đi tìm hạnh phúc ấy, trái tim ta lỡ nhịp và không tìm được sự đồng điệu, đừng quay lưng lại mà hãy cứ động viên nhau, ủng hộ nhau, bước cạnh nhau như những người bạn thật sự.
Lời kết: Tập buông tay và tập nói cả lời tạm biệt với những thứ mãi có cố gắng không thuộc về mình. Vì đó nếu đã là của mình thì dĩ nhiên nó đã thuộc về mình từ lâu rồi, chứ chẳng cần phải ra tay giành giật nó như thế này… Vì thế đừng lãng phí cho những tổn thương và dằn vặt, hãy mạnh mẽ buông tay để được nhẹ lòng và than thản hơn. Đôi khi buông tay là sự giải thoát chứ không phải lãng quên.
Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn