Nguyên nhân khiến tất cả các mối quan hệ trở thành nhạt thực ra rất đơn giản, một người không nói, một người không hỏi.
Nếu cứ không liên lạc với nhau như thế, cho dù mối quan hệ ấy trước đó có thân thế nào đi nữa cũng sẽ nhạt dần.
Bạn đang đọc: Stt tâm trạng viết cho người bạn cũ – vì sao chúng ta giờ chỉ còn là những người “đã từng thân” | STTHAY
Rất đơn giản, tớ chủ động, cậu không đáp lại, không có cách nào tiếp tục nữa.
Trong tình bạn, khoảnh khắc khiến người ta thổn thức là, lúc ban đầu, tớ coi cậu là tri kỷ, sau đó vì một số chuyện cậu khiến tớ thất vọng, thế là tớ tự thuyết phục bản thân, mối quan hệ giữa người với người vốn lúc nào cũng mỏng manh như thế, đặt cậu trở lại vị trí bạn bè bình thường, cố gắng cùng cậu duy trì vẻ hòa bình ngoài mặt này. Trong lòng tớ cả loạt tâm lí thay đổi, vậy mà cậu chẳng hề biết.
Khi thế giới của hai người dần trở nên khác nhau, không còn điểm nào giao nhau nữa, mỗi khi gặp nhau cũng chỉ có thể nói đi nói lại những kỷ niệm đã qua làm đề tài chung.
Tôi coi người ấy là duy nhất, mà người ấy lại coi tôi là một trong đó.
Bạn bè lâu không liên lạc, tớ không biết phải dùng lý do gì để quan tâm đến cuộc sống của cậu, tớ không biết phải dùng cớ gì để cậu bằng lòng nghe chút tâm sự của tớ. Tớ nhớ lắm những ngày xưa, dù tớ biết cuộc sống là không ngừng tiến về phía trước. Có lẽ tớ rất lâu rồi không liên lạc với cậu, xin đừng nghĩ tớ quá vô tình, xin đừng nghĩ rằng tớ có mới nới cũ, tớ chỉ sợ vừa mở miệng ra sẽ là những câu khách sáo khiến lòng xót xa.
Chúng ta không ngừng hoàn thiện bản thân là vì muốn mình ngày càng xuất sắc, có đủ năng lực để người thân của mình sống hạnh phúc hơn. Nhưng trên con đường theo đuổi bản ngã và ước mơ, nếu ta quên mất những người và những chuyện quan trọng nhất, thì dù một ngày nào đó chúng ta thành công, nhưng chợt nhận ra không còn ai ở bên mình nữa, cái cảm giác lạnh lẽo hoang hoải ấy mới thật là cô độc, mới đủ để hủy diệt toàn bộ ý chí phấn đấu của ta.
So với thất tình còn khổ hơn nhiều lần. Đã từng chơi thân đến mức không có bí mật riêng, tâm sự hàng tiếng đồng hồ, chưa nói hết câu nó đã biết mình định nói gì… Thế nhưng dần dần cứ có cái gì đó thay đổi, môi trường mới, nó có thêm bạn mới, và không còn coi trọng mình nữa. Rõ ràng không có mâu thuẫn nào thực sự, nhưng mọi thứ cứ dần phai nhạt, lâu ngày chỉ như là “có quen biết”.
Có lẽ xa nhau cũng chẳng cần có nguyên nhân, đơn giản chỉ vì khoảng cách giữa phương hướng khác nhau mà hai người hướng tới càng lúc càng lớn.
Hai người im lặng quá lâu, ngay cả mở miệng thôi cũng cần dũng khí.
Mình mời cậu ăn cơm, tốn nhiêu tiền cũng được, đây là tình bạn của chúng ta. Nhưng cậu mượn tiền của mình, vài nghìn bạc cũng phải trả, đây là quy tắc làm người.
Đừng đến gần người yêu của bạn, dù là nam hay nữ đi chăng nữa.
Mình chẳng sợ cách biệt giàu nghèo, mình chỉ sợ cậu giàu lại còn cứ bắt mình phải đi đến những nơi vượt khỏi khả năng của mình để chơi đùa cùng cậu.
Đừng vì làm quen bạn mới mà nói xấu tôi, có được không?
Tình yêu hay tình bạn cũng chẳng nhét nổi người thứ ba.
Cậu không nghe, tớ không hỏi. Cậu không đáp, tớ không nói. Cậu không đến, tớ không qua.
Đại khái là cậu mặc những trang phục tớ chưa bao giờ nhìn thấy, chụp ảnh, đi chơi cùng những người tớ chưa bao giờ quen, cậu vui vẻ với một friendlist hoàn toàn mới, còn tớ chỉ là một đứa cứ ôm mãi quá khứ. Quá trình từ không gì không nói biến thành không gì để nói, tớ thừa nhận, tớ thực sự rất buồn, rất khó chịu.
Mấy cậu từng bị thế này chưa? Tôi là bạn thân của A và B, hai người kia không quen nhau, nhờ tôi mà biết đến nhau, rồi A với B chơi với nhau thân ơi là thân, thân hơn cả tôi. Dần dần, họ đi chơi với nhau chẳng rủ tôi nữa…
Tới khi bạn tìm người đó nói chuyện thôi mà cũng phải cân nhắc từng câu từng chữ, tình bạn của hai bạn đã bắt đầu phai nhạt rồi.
Chỉ có trẻ con mới có thể hỏi: “Sao cậu không để ý đến tớ?” Người lớn ai cũng biết ăn ý mà dần xa cách nhau.
Đừng nghĩ là bạn thân rồi thì có quyền liên tục đâm vào nỗi đau của người khác.
Bạn bè đâu phải là kẻ để sai này sai kia, việc của mình thì tự làm đi, cứ nghĩ là bạn rồi thì giúp là điều dĩ nhiên à?
Đừng bash thần tượng của bạn ý ngay trước mặt, bạn không có thần tượng, nên bạn không hiểu cái cảm giác ấy đâu.
Nếu bạn khiến tôi tổn thương, cho dù tôi vẫn vui vẻ cười đùa với bạn, nhưng vị trí của bạn trong lòng tôi đã chẳng còn quan trọng như trước rồi.
Đừng vì yêu đương mà bỏ bê bạn của bạn qua mức, hình ảnh bạn chia tay rồi chạy gấp lại ôm tớ nhìn buồn cười lắm.
Từ “tao có một con bạn…” thành “Hồi trước tao chơi với một đứa…”
Trước đây, ” Tao có việc chạy đây ” – ” Ừ biến ”
Bây giờ ” Tao có việc phải đi đây ” – ” Ừ không sao đi đi, mình gặp nhau sau cũng được ”
Càng lớn tôi càng cảm thấy, dường như tình bạn được người ta tôn vinh quá mức, nó và mãi mãi thực sự không thực sự liên quan đến nhau. Thay đổi một không gian, một thời gian khác, sẽ luôn có người ra đi, và cũng sẽ luôn có những người bạn ngay lập tức bước vào trái tim bạn xuất hiện, đi cùng bạn một đoạn đường hoặc dài, hoặc ngắn. Vậy nên, không nhất thiết phải nhớ mãi không quên, cũng không nhất thiết phải mãi chờ mong, hy vọng. Bạn cần tìm ra người đi cùng mình giữa những kẻ đi trên con đường ấy, chứ không phải cố gắng níu kéo một người đã cũ cùng bước.
Tình bạn thì chẳng có “ lời chia tay ” nào được nói ra cả. Nó chỉ kết thúc trong tĩnh mịch vì khoảng cách và vì sự thay đổi. Chẳng cần một lời diễn giải nào cả nhưng đến một thời gian nào đó, tất cả chúng ta tự hiểu rằng nó đã kết thúc. Chúng ta cũng không phải không còn là bạn, nhưng cũng vĩnh viễn không hề trở lại làm những người thân thương nhất .
Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn