Nội dung chính
» Stt về nắng & những câu nói hay về nắng đầy tâm trạng
1, Hạ lần nữa lại buông mình trên những con phố trầm tư, nắng cũng đã trải dài trên những ngả đường, những hàng bằng lăng tím ngắt. Ta ngồi đây lắng nghe tháng sáu ùa về, nhẹ nhàng và bất chợt…
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng sáu về, chơ vơ những vầng mây trắng)
2, Chiều nay nắng vẫn trong xanh, trên cao gió vẫn ngọt lành, hạ nơi đây chỉ thoáng qua với mớ ký ức bùng nhùng thôi còn đậm vị. Mặt khác, đôi lúc lòng còn thấy lạnh, lạnh khi nhớ tới một thời tháng sáu chưa hẳn đã vào thu, một thời mà tháng sáu vẫn còn rực cháy lên những khoảng trời nô nức gió…
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng sáu về, chơ vơ những vầng mây trắng)
3, Đã có một thời tôi từng mỏi lòng chờ đợi cái màu đỏ gắt gao này, màu của những cánh phượng thắm tươi đứng kiêu hãnh dưới cái nắng chói chang oi ả. Thèm mỗi sáng không cần dậy sớm, thèm cái cảm giác không còn lo lắng về những mùa thi, để rồi có những ngày ngồi đây bùi ngùi nhớ lại, à… hóa ra phượng kia cũng toát lên giữa trưa hè một chút u sầu man mác. Không biết nữa, có đôi lúc ta thấy như lòng ngoài tầm với, và dẫu thời gian không hề biết đợi, năm tháng có đầy, vơi?
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng sáu về, chơ vơ những vầng mây trắng)
4, Tháng sáu chợt về ngập ngừng trên mái trời, khẽ buông lơi vài ba vạt nắng xuống con đường thân quen mà sưởi ấm những hanh hao, những u mê sầu lắng. Vẫn còn đây mưa rào bất chợt; vẫn dịu dàng sắc thắm mênh mang; vẫn những loài gió lang thang cợt đùa trên mấy tàng cây xao xác lá. Ấy vậy mà nơi chốn thân quen bây giờ xa lạ, thiếu điều gì hay vắng mất người nào? Ai biết, bao năm qua tháng sáu đón ta về lại nơi này, chờ đợi điều gì, tháng sáu chưa bao giờ kể.
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng sáu về, chơ vơ những vầng mây trắng)
5, Chiều nay không đổ hoàng hôn, những bóng người cũng không còn ngả nghiêng theo mấy con nắng cuối ngày vàng vọt nữa, chỉ nghe thấp thoáng đâu đây một chút hững hờ của kẻ ra đi, một chút vấn vương của người ở lại…
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng sáu về, chơ vơ những vầng mây trắng)
6, Tôi nghe ai đó đã từng nói rằng: “lúa càng trĩu thì lưng cha mẹ càng còng, hạt gạo càng trắng thì tóc cha mẹ lại càng khét mùi nắng cháy”
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 5 về, nghe vàng lên sân nhà ai trước ngõ…)
7, Tháng 5, tháng chao nghiêng những cánh chim bay san sát ngang đầu trên đồng lúa, tháng của những con nắng dữ dội chẳng nề hà gì những nếp nhăn của mẹ, của cha, và đó cũng là tháng của những cơn mưa không cần báo trước…
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 5 về, nghe vàng lên sân nhà ai trước ngõ…)
8, Mùa này cũng đã nghe tiếng ve ran đầy ở những khoảng trời xa lắc, đã nghe thấp thoáng hương bưởi ngập ngừng trong cái nắng chang chang, đã thấy cánh cò lượn lờ trong những chiều lặng gió. Con người ta xa xôi quê hương đất mẹ, thời gian có bôi xóa bao nhiêu, họ trở nên cứng rắn bao nhiêu đi nữa thì khi trở về với quê hương ắt hẳn phải mềm lòng.
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng 5 về, nghe vàng lên sân nhà ai trước ngõ…)
9, Đằng đông ửng đỏ nhưng chưa thấy nắng, trời tờ mơ dăm ba đợt sương bảng lảng ngang vai. Tôi thích cái không khí của sớm mùa hè trên đất cao nguyên đến lạ, trời mát mẻ; trong lành, những thanh âm; những mùi hương mát rượi. Lòng khẽ yên bình với bản giao hưởng hừng đông, tôi nghe đâu đây nỗi nhớ dâng tràn, nhẹ nhàng & lãng mạn….
(Huỳnh Minh Nhật – Viết cho những ngày mùa hạ xanh xao)
10, Em bảo với tôi về những con đường rực lửa, cánh phượng hồng trải gót chân đi, tia nắng chói chang thiêu đốt thêm những nỗi buồn sắp sửa chia xa… mùa hạ! Em bảo với tôi về tà áo trắng ngần ngại điều chi không nói, về ánh mắt buồn long lanh ướt, về tiếng ve chảy dài theo những ân tình trên dòng lưu bút bâng khuâng…
(Huỳnh Minh Nhật – Viết cho những ngày mùa hạ xanh xao)
» Stt nắng đẹp, stt nắng ấm & những trích dẫn đầy cảm xúc về nắng
11, Em yêu con nắng cháy trời mùa hạ và cũng thương thật nhiều những chiều mưa lất phất bay. Hạ hôm nay vẫn thơm mùi năm tháng cũ, tôi nhớ như in về một hình bóng ấp e khó thể phai mờ, bên góc quán quen vẫn thường đứng đợi, ai đó ngại ngùng tay nắm tay ai…
(Huỳnh Minh Nhật – Viết cho những ngày mùa hạ xanh xao)
12, Em nói vì nắng mùa hạ đầy những khát khao nên đã đốt cháy những loài mây và để lộ ra bầu trời mênh mông, xanh ngắt đó. Em kể về những mùa hạ oi nồng, những lối mòn quanh co khắp nẻo, những phiến gió và mùi hương dịu ngọt. Em sợ một mai mùa hạ sẽ chìm vào dĩ vãng, khi ta cất gót ra đời, khi cánh cổng trường khép lại, thiếu mất một người, em biết phải làm sao?
(Huỳnh Minh Nhật – Viết cho những ngày mùa hạ xanh xao)
13, Khi về với một người nao xa xôi phố lạ, em có còn yêu chăng mùa hạ? Khi cành phượng lòa xòa rũ rượi héo úa dưới tàng cây, khi những cơn giông kéo về ầm ào trên mái hiên, khiến cho những cánh hoa xinh rách tả tơi trên mặt đất, khi tiếng ve bắt đầu khô khốc với những con nắng đìu hiu không còn ngào ngạt, bên một khung trời nào khác, em có còn yêu mùa hạ hay không?
(Huỳnh Minh Nhật – Viết cho những ngày mùa hạ xanh xao)
14, Gió trong xanh và vạt áo em hồng, hoàng hôn màu tím và đáy mắt em rực lên màu nỗi nhớ. Em thường bảo mùa hạ về trong nắng muộn, khi những loài ve đã mỏi cuối chân trời, khi con nắng thôi còn oi ả nữa… Tôi không hiểu và mãi tới bây giờ vẫn còn không hiểu, em nói hạ về trong nắng muộn, sao cứ kể cho tôi nghe hoài về cái dữ dội của mùa sang!?
(Huỳnh Minh Nhật – Viết cho những ngày mùa hạ xanh xao)
15, Chà, thế là tháng tư cũng về rồi đấy! Những con nắng chớm hạ chưa hẳn đã chói chang nhưng cũng đủ khiến cho con người ta mệt mỏi. Ở nơi tôi không có cái dịu dàng của hoa loa kèn, không có những cháy nồng của osaka mà cũng chẳng có những thấp thoáng của “bản đồng dao chớm hạ”… lòng bỗng dưng nhớ về xứ Huế…
(Huỳnh Minh Nhật – Nỗi niềm chớm hạ)
16, Hạ đã qua với những tia nắng cuối cùng không còn đậm vị, mùa này Ô Thước bắc cầu, mùa này Ngưu Chức gặp nhau nên cái hanh hao bỗng dưng nặng trĩu khi con ngõ thân quen lấm tấm những hạt mưa ngâu réo rắt. Những giọt nước mắt hạnh phúc, những giọt nước mắt tái ngộ của một tình yêu bất diệt bỗng dưng khơi gợi lên chút ghen hờn cợt đùa những kẻ cô đơn.
(Huỳnh Minh Nhật – Lòng người đã đủ đầy chở nắng về chưa?)
17, Mùa này nỗi nhớ phiêu linh, lòng người như có gió lùa trôi không hạn định. Nắng lang thang hoang hoải lạc đường tìm riêng hạnh phúc, để lại con phố bơ vơ, để lại phố vắng thẫn thờ với cái tiết trời mây đan kín lối, lạnh run run gõ nhịp ân tình, người lặng thinh mơ về một ngày nắng ấm trời xanh.
(Huỳnh Minh Nhật – Lòng người đã đủ đầy chở nắng về chưa?)
18, Chiều nay, một ngày tháng tám hoang lạnh, đơn côi, thu ngập ngừng chưa muốn sang đây bởi những tia nắng còn mãi rong chơi phương trời đâu đó. Tháng tám nơi kẻ đợi chờ không có mỏng mảnh mây trôi, không có heo may nhẹ nhàng bảng lảng len vào vạt áo. Tháng tám nơi kẻ đứng chờ chỉ có xác hạ hoang tàn, có những loài gió lạnh lùng se buốt vần thơ của khúc giao mùa lặng lẽ. Tháng tám của kẻ đợi chờ… một chiếc lá tàn tựa như tiếng khóc mùa thu!
(Huỳnh Minh Nhật – Lòng người đã đủ đầy chở nắng về chưa?)
19, Chiều nay, tháng tám của người ra đi không biết có gì thú vị, liệu có nắng vàng, liệu có trời xanh? Tháng tám của người ra đi mật ngọt ươm tình, tháng tám của người bước đi một đóa hồng xinh cũng thành xuân tươi mấy đỗi. Bản tình ca năm xưa gợi về biết bao kỷ niệm qua vài lời nhạc, người liệu có nhớ người khi nơi đây ta đang lắng nghe từng giai điệu đếm ngược thời gian?!
(Huỳnh Minh Nhật – Lòng người đã đủ đầy chở nắng về chưa?)
20, Chiều nay nắng đâu? Những con nắng trôi hoang? Những loài nắng vô tình… Chiều nay vắng nắng cũng chẳng có mưa, chiều lơ lửng giữa bến bờ quên nhớ đan xen, chiều rơi nhẹ nhàng vào lòng người, buồn thiu như một chiếc lá xa rời cõi cội. Chiều nay vàng rơi trên môi khô, thấm vào giọt cà phê đen như đôi mắt của nàng Tôn nữ. Chiều lãng đãng trên làn khói thuốc xanh xao, ma mị, cuốn hồn người vào cõi hư vô chờ đợi nỗi nhớ sang mùa…
(Huỳnh Minh Nhật – Lòng người đã đủ đầy chở nắng về chưa?)
» Viết về nắng: tản văn, trích dẫn & những dòng tâm sự hay về nắng
21, Chiều nay, mùa buồn bã thì thầm bên tai khe khẽ, nào có phải nắng rong chơi mà quên mất giờ này mùa đi ngang phố, chỉ là lòng người chưa đủ đong đầy chở nắng về thôi…
(Huỳnh Minh Nhật – Lòng người đã đủ đầy chở nắng về chưa?)
22, Những cơn mưa dầm hình như đã thôi dai dẳng, rộng lượng nhường một khoảng thời gian có lẽ đủ lớn để những tia nắng ghé lại cái trời cao nguyên đầy gió này nói lời từ biệt. Chiều nay nắng nhẹ. Nhưng trời thì không xanh, mây u ám lắm, chắc vì đó mà những tia nắng trở nên nhợt nhạt, chúng phải xuyên qua những tầng mây trĩu nặng để có thể chạm tới mái đầu ai đó.
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng sáu và những tia nắng cuối cùng)
23, Rồi ngày mai em đến, sớm mai hồng nắng rót lên vai, những ánh ban mai hòa quyện trời trong xóa đi dư tình trong phố, rồi phố sẽ kể em nghe về những niềm đau của riêng mình mà làm quà!
(Huỳnh Minh Nhật – Giấc ngủ 20)
24, Ngày em đến, nắng sẽ rạng hồng, mây hát tình ca, đường phố xinh tươi với những màn mưa lất phất, dấu chân ai chừng đã nhạt mờ, nụ cười nào cũng dần khuất sau ánh mắt, dáng gầy, vai nhỏ, nụ cười e ngượng, tất cả chìm vào quá khứ. Nhưng ký ức còn đó và em đừng bắt phố phải quên đi, làm sao có thể?
(Huỳnh Minh Nhật – Giấc ngủ 20)
25, Có một loài ve cứ mãi ngu ngơ cất tiếng gọi nhau bao mùa hạ đến rồi chết đi với tiếng khóc than để lại cho đời, có những sợi nắng vàng hanh kiếm tìm bờ vai nho nhỏ ngày xưa gieo sợi vấn vương ban sơ ngày cũ, đâu rồi? Mưa rơi lạnh lùng bạc trắng phố xưa, con nắng chói chang hanh hao vàng vọt rán lòng của Huế, bằng lăng tím màu rất khác, phượng buồn rơi nỗi sầu rất lạ, khói thuốc ta bâng khuâng gợi nhớ tình đầu…
(Huỳnh Minh Nhật – Nỗi lòng người tháng 6)
26, Tháng tư về, nắng gió lê thê, con ve sầu cất tiếng gọi mùa hè hay thổn thức gọi nhau mà miệt mài đến thế! Tháng tư về, có những chân trời xanh thẳm, có những nhung nhớ xa xăm…
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng tư, nắng cồn cào nỗi nhớ)
27, Vậy mà, ta vẫn trông ngóng đợi chờ tháng tư về với nỗi xốn xang không thể nói được thành lời, là một nỗi nhớ không tên chẳng ngọt ngào nhưng không hề lạt lẽo, để rồi, trong những bước đi lụy với tháng tư, có những khoảnh khắc một bước chân ta cũng bước qua miền không gian khác, gió nhẹ nhàng vờn đùa áo mỏng, nắng dịu dàng đậu nhẹ bờ vai, một khung trời khác nồng nàn lôi cuốn.
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng tư, nắng cồn cào nỗi nhớ)
28, Em có bồi hồi mỗi độ tháng tư về trên lối ấy? Một con phố lạ, một vòng tay lạ, một môi hôn lạ, em có bồi hồi mỗi độ nắng bắt đầu rơi? Em bâng khuâng chăng khi những ngày xanh bắt đầu ngập tràn nhung nhớ, hay em quên rồi? Tuổi 18, em nhớ gì?
(Huỳnh Minh Nhật – Tháng tư, nắng cồn cào nỗi nhớ)
29, Nhấp môi tách cà phê, mồi điếu thuốc rít vội vài hơi để cảm nhận những tia nắng hiếm hoi của mùa đông, nhẹ nhàng và yếu ớt như có thể tắt bất kì lúc nào, là ta yêu nắng như ta vẫn tưởng, hay tại giữa cái mùa giá rét này ta bỗng yêu nắng nhiều hơn? Ta không biết, chỉ biết rằng ta đang cố nâng niu những sợi nắng mỏng manh, dù nó chẳng đủ sức sưởi ấm bàn tay ta thêm chút nhưng dường như lòng thấy ấm áp hơn phần nào, chắc vậy, nắng tháng mười hai không phải là những làn nắng ấm, mà là nắng của hi vọng, nắng của yêu thương, nắng để sưởi ấm cõi lòng chứ không phải để át đi cái tiết trời lạnh giá.
(Huỳnh Minh Nhật – Nắng tháng 12)
30, Đóa quỳ vẫn ánh lên sắc vàng kiêu hãnh, nắng còn đó, nắng của bầu trời, nhưng nắng trong ta tự bao giờ đã tắt, chắc lẽ cách duy nhất để không lạc lõng giữa mùa đông là phải có một con tim lạnh giá… Cửa trái tim mở toang đón vào cái lạnh…
(Huỳnh Minh Nhật – Nắng tháng 12)
31, Tạm biệt nắng tháng mười hai, những tia nắng thích cợt đùa…
Tạm biệt nắng tháng mười hai, những tia nắng hiếm hoi của mùa lạnh giá…!
(Huỳnh Minh Nhật – Nắng tháng 12)
32, Những ngày này, những ngày cuối tháng mười với những loài gió mạnh mẽ xô vào lòng phố cái lạnh đầu mùa duyên dáng, những con nắng cũng mãnh liệt hơn, ấm áp hơn, chẳng khác chi chiếc hôn của ông mặt trời chớm hạ.
(Huỳnh Minh Nhật – Gió cuối tháng!)
33, Chiều nay, trời cao nguyên gió lộng, nắng trong, bầu trời xanh thơ không gợn một bóng mây ở tận cuối chân trời tít tắp nhưng lòng tôi thì lại ủ đầy men say của thuở tình đầu. Bao năm rồi không biết có nhớ nhau? Dã quỳ kia liệu có một lần thấy mình cô đơn, mong manh trước nắng? Tôi về đây kiếm tìm nỗi nhớ mơ hồ, đâu đó xa xôi là bóng dáng của một nàng thiếu nữ tóc quá bờ vai, đứng một mình, có phải cũng đứng chờ ai?!
(Huỳnh Minh Nhật – Gió cuối tháng!)
34, Không gian ngập tràn thi vị, có nắng, có hoa, có tiếng chim ca. Lòng tôi như cũng mở ra để đón nhận tất cả những gì thiên nhiên ban tặng, những cơn gió cuối tháng mười này dường như mang nỗi tâm tư xa lắm, tiếng buồn nép tận trong tâm. Vạt nắng chiều bị gió xô nghiêng qua bờ vai gầy, khói thuốc tràn trên gót bước, những tia nắng tội nghiệp gãy vỡ thành trăm ngàn mảnh, không biết có mảnh nắng nào phác nét em tôi?
(Huỳnh Minh Nhật – Gió cuối tháng!)
Và vừa qua là 34 dòng stt về nắng và những câu nói hay về nắng nhiều xúc cảm mà tôi muốn gửi đến những bạn. Hy vọng rằng những bạn cũng sẽ thích và yêu quý những dòng stt xúc cảm về nắng này. Còn rất nhiều những áng thơ hay về nắng và tản văn về nắng khác trong phân mục “ nắng ” của Ô Cửa Sổ blog, hãy tự mình tò mò thêm nhiều hơn những dòng stt và câu nói hay về nắng đầy xúc cảm khác những bạn nhé !
Hãy tiếp tục ghé thăm OCuaSo. Com để update nhanh những danh ngôn ý nghĩa và status hay về tình yêu đời sống, ngoài những, những bạn cũng hoàn toàn có thể xem thêm thơ tình buồn cùng những phân mục khác trên blog. Chúc những bạn vui tươi !
STT Về Nắng – Những Đoạn Trích & Câu Nói Hay Dành Cho Ngày Nắng – Xem thêm Những Câu Nói Hay Về Tình Yêu hoặc STT Hay Và Mới Nhất hoặc Thơ, Tâm Sự Và STT Hay Về Nắng
3.8
/
5
(
5
bình chọn
)
Source: http://139.180.218.5
Category: tản mạn