Còn nhớ …
Thời bé, mỗi khi nhắc đến Tết là trong lòng lại háo hức đến lạ mắt. Phần vì được nghỉ dài dài không phải bù đầu với bài vở, phần vì được mẹ cha đưa đi chúc Tết họ hàng và … đó cũng là cái thời mà phong bao lì xì được lũ trẻ chúng tôi luôn háo hức coi là ” chiến lợi phẩm “. Là cả những khi nũng nịu mẹ, hờn giận cha vì chưa kịp mua áo quần để kịp diện Tết .
Hồi ấy nhà nghèo, lên bốn tuổi tôi đã được mẹ chở rong ruổi trên chiếc xe đạp điện Thống nhất buôn thớt, bán cối khắp nơi. Chẳng vậy mà dịp đó năm nào cũng đến gần 30 Tết mẹ mới nghỉ tay rồi lại đầu tắt mặt tối lo sắm Tết .

Chợ chiều cuối năm thường đông đúc, mẹ tôi chỉ kịp tay xách nách mang mấy thứ đồ đạc sơ sơ như con gà, vài cân thịt lợn,.. gọi là có Tết nhưng với tôi đều đó thật ấm cúng biết bao.

Bạn đang đọc: Tết là gì hả mẹ?

Bấy giờ nồi bánh chưng quý lắm, có được nồi bánh chưng coi như có không khí Tết rồi. Lần nào cũng vậy, cứ đến quy trình làm bánh là tôi lại hồ hởi nhận làm chân lăng xăng phụ mái ấm gia đình gói bánh chưng rồi xung phong thức trọn đêm nay để trông nồi bánh .
Khi ấy, mẹ thương con thức đêm đói nên không quên bỏ thêm vài ba củ khoai vào nhà bếp hồng đang rực lửa. Trực chín khoai là lấy ra là tay thổi, tay bóc đưa tôi ăn ngon lành. Rồi những lần ham vui bên những trò trẻ thơ ngây dại với những bánh pháo dài đốt đì đà đì đùm vang cả một ngõ nhỏ thân quen … Tuy có những bộn bề thiếu thốn nhưng vẫn rộn ràng tiếng cười và tình thương yêu .
Bẵng đi một thời hạn, chừng chục năm đổ lại, cái cảm nhận mùi vị Tết dần nhòa đi trong tâm lý những đứa trẻ vùng quê ngày nào như tôi. Cũng bởi đời sống ngày càng sinh động và tân tiến hơn, kèm theo những thứ văn hóa truyền thống “ lai căng ” làm cho cái Tết đã không được hiện hữu vẹn tròn như trước .

Nhiều gia đình không còn giữ được thói quen đỏ lửa bên nồi bánh chưng mỗi dịp Xuân về. Những người trẻ bây giờ cũng chẳng còn thiết tha ngày Tết như thời trước nữa. Họ cứ thu mình bám chặt vào lối sống của những sự tiện nghi, phá cách thời hiện đại như sống trong thế giới ảo, đi du lịch nhân kỳ nghỉ… mà quên dần đi ý nghĩa văn hóa của ngày Tết cổ truyền.

Chẳng biết tâm lý sao mà có những người trẻ bỏ tiền thuê osin về trông cha mẹ già để có dịp thỏa sức đi đây, đi đó. Tết đoàn viên là vậy sao ? .
Thử hỏi, giờ đây được mấy mái ấm gia đình nổi lửa quây quần bên nồi bánh chưng mang đậm mùi vị Tết ?. Mấy mái ấm gia đình hội họp đông đủ mọi người trong ngày cũng tất niên cuối năm ?. Bởi thế mà trong mắt trẻ thơ giờ đây khái niệm về Tết chỉ đơn thuần là kỳ nghỉ học dài ngày không hơn, không kém .
Thật sự xót xa khi cả thời gian Giao thừa cũng trở thành dịp để những đôi uyên ương tận dụng hẹn hò tình tứ, thay vì sum vầy sum vầy bên mâm cơm mái ấm gia đình. Chẳng còn những sự nao nức thuở nào khi những giá trị văn hóa truyền thống đang dần bị tỉa thưa theo vết tích của thời hạn. Cảm nhận ấy không riêng gì ở riêng tôi mà lũ trẻ con giờ đây chắc cũng không thể nào có được .

Tôi còn nhớ, ngày xưa thì mong sao Xuân đến từng ngày còn bây giờ còn có người lại giật mình tự hỏi Xuân đến rồi sao?.

Có chăng một điều giờ đây tôi luôn thầm ước xã hội hòa nhập chứ xin đừng có hòa tan .
Bần thần tôi lại nhớ lại câu hỏi thuở nào : “ Tết là gì hà mẹ ? ” lảng vảng, day dứt trong tâm lý .

Quang Chiến

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *