Triết hiện sinh chia tay với triết học ” trừu tượng “. Nó chăm sóc đến tính chủ thể đơn cử của con người, chứ không phải khái niệm trừu tượng về ” chủ thể “. Đó là nguyên do nhiều triết gia hiện sinh ( như Sartre, Camus … ) chọn hình thức văn nghệ ( tiểu thuyết, kịch … ) để đến gần hơn với đời sống thực, nói lên những do dự, thao thức, đau khổ và lựa chọn trong ” thân phận ” làm người .Trong thời hạn nước Pháp bị phát xít Đức chiếm đóng, một sinh viên đứng trước sự lựa chọn khó khăn vất vả : trốn sang Anh để tham gia cuộc kháng chiến hoặc ở lại để chăm nom người mẹ già yếu, cô độc mà anh là chỗ dựa duy nhất. Tham gia kháng chiến vì ” đại nghĩa “, nhưng chưa chắc góp phần được gì nhiều. Ở lại vì đạo hiếu riêng tư, nhưng vắng anh, người mẹ chắc không hề sống sót. Anh hoàn toàn có thể xin lời khuyên từ những vị linh mục, nếu anh là Fan Hâm mộ. Nhưng, có linh mục cộng tác với địch, có linh mục kháng chiến và có cả linh mục trùm chăn. Chọn hỏi người nào cũng tức là mặc nhiên đã chọn trước câu vấn đáp ! Nếu chọn hỏi Jean-Paul Sartre, người thầy giáo chủ trương thuyết hiện sinh, chắc rằng Thầy Sartre sẽ vấn đáp : ” Anh tự do. Anh hãy tâm lý, lựa chọn và tự chịu nghĩa vụ và trách nhiệm về quyết định hành động của mình ! “. Nói cách khác, chẳng có một nguyên tắc, một đạo lý có sẵn nào ( triết học gọi là ” tiên thiên ” / a priori ) quyết định hành động hộ cho anh được cả. J. P. Sartre, trong luận văn nổi tiếng ” Thuyết hiện sinh là một thuyết nhân bản ” ( 1946, bản tiếng Việt của Đinh Hồng Phúc, sắp xuất bản ) nêu trường hợp éo le ấy như một nổi bật cho vô vàn trường hợp nan giải của đời người, ví dụ điển hình : có nên bắn hạ một máy bay chở khách khi bị bọn khủng bố chiếm giữ và sắp lao vào chỗ đông người ? Có nên ngăn cản sự văn minh của khoa học trong nghiên cứu tế bào gốc và nhân bản người ? v.v.. và v.v. .Đặt con người trước những ” thực trạng ranh giới ” của sự sợ hãi, lo âu, xấu hổ, ghê tởm, tội lỗi, bệnh tật, đơn độc, khủng hoảng cục bộ để cảm nhận sự tự do vừa như gánh nặng vừa như nghĩa vụ và trách nhiệm, là tạo thời cơ cho con người đối lập với chính mình, tra hỏi về khả thể của tự do và phẩm giá ngay cả trong những cảnh huống ngặt nghèo nhất. Triết thuyết hiện sinh ít bàn trực tiếp về giáo dục ( ” rao giảng “, ” dạy dỗ ” là những gì thật lạ lẫm với ý thức thuyết hiện sinh ! ), nhưng, đúng như nhà giáo dục học R. Reichenbach nhận xét, ” bất kể nhà giáo ” giỏi ” nào cũng đều là một nhà theo thuyết hiện sinh ! Điều này người ta thường quên hay không hề biết đến. Nhưng thật đáng nhắc lại và không khi nào là muộn ! Tất nhiên, không có nghĩa là một nền sư phạm ” hiện sinh chủ nghĩa ” là trọn vẹn không thiếu. Không, không ai bảo thế cả ! “


Nhà triết học Pháp Jean-Paul Sartre (1905-1980), từng từ chối giải Nobel văn chương năm 1964

“Lùi lại để hiểu, tiến lên để sống!”

Câu nói trên đây của S. Kierkegaard, một trong những triết gia tiền phong của thuyết hiện sinh, tóm gọn tinh thần của triết thuyết. “Lỗi lầm” là động lực thường trực để con người biết ngoái nhìn lại quá khứ, thấu hiểu và cảm thông. Còn “tiến lên để sống” là dũng cảm đề ra những dư phóng cho tương lai, với ý thức đầy đủ về hoàn cảnh giới hạn về nhiều mặt của chính mình cùng với trách nhiệm phải gánh vác trước tha nhân và cộng đồng, tức, thật sự sống “hiện sinh”, hoặc buông xuôi, mê muội, vô ý thức. Trong trường hợp trước, ta quan tâm đến câu hỏi: làm sao thực hiện sự tự do hay, ta tự định hình mình như thế nào? Khác với “chủ nghĩa hư vô”, thái độ “hiện sinh” không bao giờ là bi quan, yếm thế, dù không muốn tự gọi là “lạc quan”. Tự do, trong triết hiện sinh, là tự do tích cực, chủ động, là tự do “để làm gì”, chứ không chỉ là tự do thoát “khỏi cái gì”. Khi không hài lòng với trực trạng, thì, theo nghĩa “hiện sinh”, ta phải hành động để thay đổi nó đi. Cho dù khó có thể hình dung một dự phóng cho toàn bộ lịch sử và xã hội, tín niệm của thuyết hiện sinh vẫn là tự mình hãy “tạo nên” ý nghĩa cho nó. Ý nghĩa và giá trị chỉ hình thành qua hành động, dù trong nghịch cảnh, nếu không muốn kéo lê đời mình trong sự nhàm chán: rút cục, ta có thể kết luận rằng hành động của ta là vô nghĩa, phi lý, hoặc ta tìm thấy ý nghĩa trong hành động cụ thể (chứ không ở đâu khác được!).

Triết hiện sinh chia tay với triết học “trừu tượng”. Nó quan tâm đến tính chủ thể cụ thể của con người, chứ không phải khái niệm trừu tượng về “chủ thể”. Đó là lý do nhiều triết gia hiện sinh (như Sartre, Camus…) chọn hình thức văn nghệ (tiểu thuyết, kịch…) để đến gần hơn với đời sống thực, nói lên những băn khoăn, thao thức, đau khổ và lựa chọn trong “thân phận” làm người.

Khẩu hiệu có lẽ rằng trứ danh nhất của thuyết hiện sinh Pháp ( Sartre ) rằng hiện hữu có trước thực chất muốn nói rằng ta không hề hay biết một ” bản tính ” hay ” thực chất ” có sẵn nào đó của con người để, ví dụ điển hình, dùng làm xu thế hay đường lối không bao giờ thay đổi cho giáo dục, luân lý và sự tăng trưởng xã hội, hoặc để từ đó, xác lập chỗ đứng của con người trong ngoài hành tinh. Đúng hơn, ta ” bị ném vào cuộc sống ” và không có bản tính định sẵn nào cả. Mặt tích cực của ý niệm này là : khi dự phóng, quyết định hành động, hành vi, ta ” tự tạo ra chính mình “. Thuyết hiện sinh, theo cách hiểu ấy, đã ảnh hưởng tác động thoáng rộng ra khỏi Tây Âu vốn là cái nôi của nó. Một trong những nhà triết học giáo dục quan trọng nhất của nước Mỹ là Maxine Greene ( 1917 – năm trước ) tăng trưởng tư tưởng hiện sinh, xoay quanh chủ đề : Tự do như thể Thực tiễn. ” Tự do “, theo bà, không phải là nhờ sống trong một ” nước tự do “, mà vì ta sống theo một cách thế tự do. Theo Greene, yếu tố cốt lõi là làm thế nào thực hành thực tế tự do bên ngoài vai trò và công dụng định sẵn ( trong trường hợp của bà là : người Mỹ, phụ nữ, da trắng, tri thức .. ) ? Lý tưởng ( cao ) của giáo dục là ở chỗ làm cho con người có năng lượng ” siêu việt ” lên khỏi vị trí phần đông đã được an bài và khó tránh khỏi ấy. Vậy, chính ” con người đơn cử “, chứ không phải bản tính nhất định nào, vẫy gọi con người hãy tự phát minh sáng tạo chính mình. Trong diễn trình ấy, những yếu tố chỉ được đặt ra cho từng con người cá thể đơn cử để giải đáp và liên tục tìm tòi, vươn tới .Triết hiện sinh, như vậy, không phải là triết học trường ốc với sách vở mốc meo, mà là hoạt động giải trí : triết học là làm triết lý. Ý nghĩa của hoạt động giải trí này, nói như Karl Jaspers, là góp thêm phần ” soi sáng ” hiện hữu của con người trong một thực trạng nhất định. Chức năng của nó là cho ta thấy rằng cá thể mình là duy nhất, là tự do, là hoàn toàn có thể lựa chọn, dù ở trong bất kể trường hợp nào .Theo một nghĩa rộng nào đó, phần nhiều không triết gia hay nhà giáo dục nào không là ” nhà hiện sinh ” ! Socrates cũng thế, John Dewey cũng thế. Tuy nhiên, triết thuyết ( giáo dục ) hiện sinh, theo nghĩa ngặt nghèo, là mẫu sản phẩm độc lạ và thâm thúy của thế kỷ 20, một ” thế kỷ ngắn ” đầy những cực đoan, nói như Eric Hobsbawm hay ” thời đen tối ” dưới con mắt của Annah Arendt, sẽ được liên tục tìm hiểu và khám phá qua vài nét thật rực rỡ của nó .

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *