Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói

* * * * * * * * * * * * * * * * *

Lần này Tưởng Dĩ Giác đến đảo Nam Khê là để tham gia một buổi đấu giá, Tưởng Tín muốn hắn mua một bức tranh điêu khắc gỗ Lục Dương thời nhà Minh.

Hà tiểu thư nghe tin Tưởng Dĩ Giác sẽ lên chiếc thuyền này bèn hấp tấp vội vàng đặt vé tàu để vô tình gặp mặt hắn. Chỉ tiếc là không suôn sẻ lắm, tình nhân nhỏ của Tưởng Dĩ Giác là Từ Mục cũng ở trên thuyền này, cũng trùng hợp vô tình gặp mặt với hắn, cô ta không đủ thời hạn để xoay chuyển hướng gió . Tám giờ tối, Tưởng Dĩ Giác cùng với bạn tham gia một bữa tiệc, ba hoa chích chòe với đám nhân sĩ thượng lưu quốc tế, nhàm chán đến mức phải nghịch cái bật lửa dưới gầm bàn. Nghĩ đến điều gì đó, hắn cầm điện thoại thông minh lên gửi tin nhắn cho Từ Mục . Từ Mục đang chơi với đám bạn cùng lớp ở quán bar tầng dưới, cậu đã gửi cho Tân Lưu Quang 4 5 tin nhắn nhưng y vẫn không vấn đáp . " Tân Lưu Quang cậu xảy ra chuyện gì vậy ? Rốt cuộc là cậu có đến không ? " Cuối cùng Từ Mục không nhịn được mà gọi cho y . Tân Lưu Quang nhỏ giọng nói : " Đi cục cớt á, cậu dám nói trước mặt chủ nhiệm lớp là cậu muốn đi bar chắc ? " " Ai bảo cậu nói toẹt ra làm gì, cứ lén đến đây đi chứ ? " " Cậu nghĩ chủ nhiệm lớp bị ngu chắc ? "

Đêm nay người từng không sợ trời không sợ đất Tân Lưu Quang quyết định giả vờ ngu ngốc, thề sống thề chết không mạo hiểm như vậy.

Từ Mục lười khuyên y bèn cúp điện thoại thông minh, đúng lúc này, cậu thấy tin nhắn mà Tưởng Dĩ Giác gửi đến : " Đang làm gì đó ? " Mới có mấy tiếng không gặp đã muốn cậu đến thế rồi sao ? Từ Mục nhìn tin nhắn, tâm lý rồi vấn đáp : " Quán bar tầng hai, anh tới không ? " Trong bữa tiệc, một ông chủ lớn nào đó đang nói về triết lý nhân sinh cao quý của mình, mọi người rất nể mặt mũi mà tráng lệ lắng nghe, chỉ riêng Tưởng Dĩ Giác đứng dậy để lại một câu : " Thật xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước. " Tưởng Dĩ Giác về phòng đổi một bộ đồ tự do rồi đi vào quán bar . Từ Mục và bạn học của cậu đang ngồi trên ghế dài ở một góc chơi cùng nhau, thấy Từ Mục, hắn bèn gọi cậu một tiếng . Bỗng nhiên nhìn thấy một anh siêu đẹp trai quần áo ngăn nắp đi tới, những bạn của Từ Mục đều trợn lớn mắt, kinh ngạc nói : " Từ Mục, đây là bạn của cậu à ? Chậc chậc ...... " " Trông không giống với tất cả chúng ta lắm. Đến chơi cùng không ? " Một người nói .

Tưởng Dĩ Giác hỏi: "Các cậu có hoan nghênh tôi gia nhập không?"

Bọn họ lập tức nhường chỗ rồi vỗ vỗ xuống ghế, hoan nghênh hắn ngồi xuống . Tưởng Dĩ Giác ngồi xuống cạnh Từ Mục, Từ Mục không nhìn hắn mà giả bộ bình tĩnh rồi vụng trộm nhấc chân câu lấy chân hắn . Tưởng Dĩ Giác liếc mắt nhìn Từ Mục, rõ ràng là cậu đang trêu chọc hắn, vậy mà còn vờ vịt như không có chuyện gì mà rót rượu cho hắn .

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *