“ Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng / Con nuôi cha mẹ tính tháng kể ngày … ”. Đây là câu nói mà người đời muốn chê trách những người con không làm tròn chữ hiếu. Trong thực tiễn, không hiếm gặp những trường hợp như vậy …
Vụ một cụ già bị bệnh nặng viết lá thư tuyệt mệnh để lại cho con cháu rồi tự gieo mình xuống biển hồi cuối tháng 9 vừa mới qua ở Nha Trang khiến nhiều người cảm thương. Không ai biết vì sao cụ làm vậy ; hoàn toàn có thể cụ không muốn làm phiền, nương nhờ con cháu lúc cuối đời hoặc con cháu chưa thật chăm sóc đến cụ … Dù vậy, câu truyện này sẽ khiến nhiều người phải suy ngẫm về bổn phận làm con của mình .
Ông T.K.H – cán bộ hưu trí ở phường Phước Hải kể, vợ chồng ông có 2 người con trai đều thành đạt, thế nhưng từ lúc những con ra riêng, vợ chồng ông không nhờ được họ bất kỳ việc gì. Hai vợ chồng ông sống bằng tiền lương hưu, đủ để cơm cháo qua ngày, còn dư một chút ít phòng lúc ốm đau, bệnh tật. Cuối năm ngoái, vợ ông bị tai biến, phải nằm một chỗ. Thay vì xúm lại lo cho mẹ, những con của ông lại nghe lời vợ về xúi giục ông bán nhà, trước là để lo cho bà, sau là để chia phần … cho những con. Ông nghe mà vừa giận vừa buồn. Hai anh con trai thuê ô-sin về chăm nom cho mẹ, thi thoảng mới ghé về thăm. Có lần hết tiền, ông ngỏ ý muốn mượn, cậu con trai út giãy nảy : “ Bố hỏi anh Hai đi, con làm gì có tiền, một vợ hai con nuôi còn không nổi, lấy đâu tiền cho bố mượn ? ”. Hỏi anh con trai đầu, anh này cũng cho mượn nhưng đến đầu tháng sau, vợ anh đã nhắc khéo ông … Ông H. nói, từ ngày chúng nó ra riêng, chưa khi nào ông thấy hai cậu con trai hay hai cô con dâu mua biếu khuyến mãi ngay ông bà thứ gì đáng giá. Có mái ấm gia đình riêng, hai anh con trai mải mê lo làm giàu, bỏ mặc cha mẹ, may mà ông bà còn có lương hưu …

Không có lương hưu như ông H., tuy con đàn cháu đống nhưng vợ chồng ông T.H.T (phường Vạn Thắng) cũng phải đầu tắt mặt tối, nai lưng ra làm kiếm tiền ở tuổi “xưa nay hiếm”. Ông đi bán vé số, bà ở nhà “kiếm cơm” bằng quầy tạp hóa nho nhỏ. 6 người con của ông đều đã có gia đình riêng nhưng không ai chu cấp cho bố mẹ. Họ đều viện lý do khó khăn, phải nuôi con ăn học. Vậy nhưng, hễ người nào có khó khăn gì về tiền bạc, họ lại tìm đến ông bà nhờ giúp đỡ. Bởi vậy, có đồng nào để dành, khi con cần, ông bà lại lấy ra cho. Thế nhưng, đến khi ông bà đau ốm, các con của ông lại so bì, tị nạnh, không người nào muốn chăm sóc vì sợ cực, sợ mất thời gian. Nhưng, “nước mắt chảy xuôi”, vợ chồng ông T. vẫn “giận thì giận mà thương thì thương”. “Chúng nó khó khăn quá mà, biết làm sao được…” – ông T. phân trần.

Không phụ thuộc vào con cái như vợ chồng ông H., ông T. có khi lại… sướng. Bà Thu – nhà ở đường 23-10, Nha Trang kể: “Khi ông nhà tui mất, tui về ở với thằng con trai đầu. Tui già rồi, chẳng có tiền bạc để dành, vợ chồng nó nuôi tui là mừng rồi. Vậy mà thân già nào được yên…”. Hỏi ra mới biết, bà Thu suốt ngày bị con dâu mắng chửi thậm tệ; thậm chí bà còn không được ngồi ăn cùng với con cháu mà phải ăn với… ô-sin. Hôm nào lỡ phát hiện chồng mình “giấm giúi” cho mẹ ít đồng là cô con dâu lại chì chiết mẹ chồng: “Bà sung sướng quá mà, bắt con trai, con dâu phải nai lưng ra làm để nuôi mình…”. Khổ nỗi, anh con trai lại sợ vợ nên biết mẹ mình bị con dâu hành hạ về tinh thần nhưng chẳng dám lên tiếng bênh vực. Nhiều lần bà Thu muốn dọn ra ở với thằng Ba, con Tư nhưng thấy các con đều nghèo khổ, chỉ có thằng con trai đầu là khá giả hơn nên đành phải chấp nhận “sống chung với lũ”!

Lần gần đây gặp lại bà, bà Thu nói chắc sắp tới bà xin chuyển vô nhà dưỡng lão, chứ bà không thể sống nổi với vợ chồng anh con trai. Bà kể, cô con dâu quá quắt không cho bà “đụng” vô mấy đứa cháu nội, vì “bà vệ sinh không sạch sẽ, ẵm cháu nhỡ lây bệnh thì chết!”! Rồi thì cô ta còn cấm anh con trai không được cho tiền mẹ, vì “mẹ già, lẫn rồi, đưa tiền vứt lung tung, có xài đâu…”. “Hồi xưa, cực khổ mấy mình cũng ráng nuôi con ăn học thành tài mà đâu tính toán gì. Giờ thấy nó khó xử giữa một bên mẹ, một bên vợ nên tui tính ra khỏi nhà cho con được yên ấm… ” – bà mẹ già nua tâm sự.

Thế mới biết, có con hiếu thảo, lo ngại, phụng dưỡng cho cha mẹ là điều ai cũng mong ước. Nhưng để làm được điều đó không dễ, nhất là so với những người không xem trọng chữ “ hiếu ” !

H.N

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *