Nguyên văn bài đăng trên trang cá nhân của cô giáo Mỹ Ngọc:
Sau khi triển khai bài phỏng vấn, tôi nhận được nhiều luồng quan điểm trái chiều về những quan điểm trong bài .Những ai đã và đang thao tác cùng tôi có lẽ rằng đều biết tính cách tôi khá thẳng thắn khi thao tác, ít khi nói vòng vo. Nhưng trong khuôn khổ một bài báo với quá nhiều thông tin, khó mà truyền đạt hết được ý của tôi nên dẫn đến sự chưa khá đầy đủ trong quan điểm. Nếu đã tranh luận, xin dựa trên sự văn minh, thẳng thắn và công minh .
1. Bài viết của tôi không nhằm chê bai người đi học nhạc, tôi là giáo viên, nói thế chẳng khác nào tự bỏ đi nghề nghiệp của mình. Tôi cũng là một người từ Nhạc Viện mà ra, được như hôm nay cũng nhờ các thầy các cô. Tôi không giỏi đến mức tự biết mọi thứ trên đời mà không cần đi học. Chẳng giáo viên nào nghĩ như thế và cũng không có câu nói nào trong bài viết nói lên điều đó. ĐỪNG XUYÊN TẠC.
2. Câu hỏi đơn cử dành cho tôi nói về việc dư luận luôn cho là sinh viên trường nhạc có ít thời cơ hơn những bạn rẽ tay ngang sang ngành này, và điều này rất bất công. Câu vấn đáp của tôi xoay quanh việc lý giải những ” ca ” tự cho là bất công này. Chứ không nói về tổng thể những người đi học Nhạc Viện. Người giỏi thực sự thì dù học với hình thức nào thì cũng toả sáng thôi, huống gì còn được huấn luyện và đào tạo chuyên nghiệp. Môi trường nào cũng đào tạo và giảng dạy ra kẻ hay người dở, có người này người kia. Tôi chẳng vơ đũa cả nắm thì mọi người cũng đừng vội giật mình .3. Tôi chưa khi nào so sánh một cách khập khiễng giữa hai dòng nhạc hàn lâm và vui chơi. Bởi vì nó có những tiêu chuẩn và tiêu chuẩn khác nhau, đối tượng người dùng người theo dõi, phương pháp thao tác và giáo trình huấn luyện và đào tạo cũng khác nhau. Tôi nghe rất nhiều dòng nhạc và cảm nhận chúng với những phương pháp khác nhau. Vì thế quan điểm của tôi trước giờ rất rõ ràng về những tiêu chuẩn để nhìn nhận ở những dòng nhạc khác nhau. Việc dòng nhạc vui chơi giờ đây đang yên cầu rất nhiều yếu tố khác ngoài giọng hát là thực sự. Bạn không hề đi ngược với dòng chảy của xã hội .
4. Tôi chưa bao giờ giấu việc mình không có nhiều bằng cấp với học trò và các đối tác. Tôi học phần lớn qua trường đời, qua bề dày kinh nghiệm làm việc thực tiễn và những đàn anh đàn chị tôi được gặp. Tôi luôn quan niệm mình học những gì mình thấy cần, phù hợp, yêu thích, học gì thì cũng hay, cũng quý. Biết rõ thứ mình cần và đi thì vẫn hay hơn. Tôi chưa bao giờ xây dựng hình ảnh hoàn hảo trước học trò, thậm chí thẳng thắn nói rõ những gì mình chưa hay, không rõ. Rằng họ sau khi làm việc cùng tôi thì nên tìm những thầy cô có chuyên môn cao hơn nữa để học. Vì mỗi thầy cô sẽ có một điểm hay riêng. Tôi học không tới những gì không phải con đường mình chọn. Và nhất định phải luôn tìm tòi những gì đúng con đường của mình. Tôi không giấu việc đó và đương nhiên cũng không cho rằng nó đáng xấu hổ.
5. Tôi luôn khen ngợi những anh chị và bè bạn mà theo tôi là rất đỉnh trong con đường mà họ chọn trước học trò mình một cách công tâm. Tôi rất ghét việc nói không hay về đồng nghiệp hoặc dìm ai đó sau sống lưng mình. Ai hay điểm nào phải nể phục và học hỏi điểm đó, và luôn trao đổi trực tiếp thẳng thắn với người cần tôi góp phần chứ không vì nâng mình mà hạ người. Ai thao tác với tôi suốt hơn 10 năm nay sẽ rõ điều này. Sự văn minh nó phải nằm ở điều rất nhỏ. Mình làm được mới dạy cho học trò mình được. Tôn trọng quan điểm và năng lượng, cái hay của người khác cũng là một văn hoá nghề .
Ví dụ, trong dòng nhạc hàn lâm, tôi rất nể chị PHẠM KHÁNH NGỌC. Chị ấy đã đóng góp rất nhiều thành quả nổi bật cho âm nhạc thính phòng, với các giải thưởng danh giá. Một tấm gương điển hình cho việc đi đến tận cùng với đam mê và lựa chọn của mình và tạo ra màu sắc riêng cho dòng nhạc này. Hay anh bạn NGUYỄN ĐỖ ANH TUẤN của tôi tại Soul Academy, bạn ấy có một lượng kiến thức khổng lồ và chuyên sâu về âm nhạc, từng khiến tôi ấn tượng vô cùng cho đến bây giờ. Đó là những điều tôi không bao giờ làm tốt bằng và vô cùng khâm phục.
Tôi có ý niệm : hãy làm tốt phần việc mình giỏi nhất, việc gì mình không làm tốt bằng, hãy để cho người giỏi hơn đảm nhiệm. Không ai giỏi được hết thảy, mỗi người một tay mới tạo ra được một sự vững mạnh thực sự. Tôi không hề đủ sức để hát những bài Opera đỉnh điểm hay dàn dựng được một vở nhạc kịch lừng lẫy. Tôi tự biết năng lực của mình và chọn những việc làm tương thích, nho nhỏ vừa tầm .Mỗi người hãy làm tốt phần việc mình đã chọn và tương thích. Và tôi luôn dành sự tôn trọng trân quý của mình cho những kĩ năng, dù nó có phải thuộc về con đường tôi đi hay không .6. Xã hội đã đổi khác rất nhiều rồi. Chúng ta cũng nên biến hóa để bắt kịp chứ. Đúng không ?
Source: http://139.180.218.5
Category: Kiến thức âm nhạc