Hôm nay trong lúc gói ghém cái bánh challah mới ra lò để mang sang biếu bố mẹ chồng, tự nhiên trong đầu nảy ra câu trên và thấy thương mẹ mình vô cùng. Con gái đi du học rồi lấy chồng cách nửa vòng trái đất, có món gì ngon, có cái gì hay chẳng thể để cho mẹ tận hưởng cùng ngay. Hồi mình còn ở nhà, mỗi sáng mẹ đều chuẩn bị đồ ăn sáng cho, chiều về đã có cơm dẻo canh ngọt nóng hổi chờ sẵn. Khi quá nửa bạn bè cùng lứa đã lấy chồng sinh con, mình vẫn là cô con gái “bám váy mẹ”. Đi làm lương tháng trích lại 1 khoản cho việc tiêu xài cá nhân còn lại hơn 2/3 đưa hết cho mẹ, chưa bao giờ phải nghĩ suy gì việc chợ búa cơm nước. Rồi nghe các anh chị tiền bối xúi giục, mình apply xin học bổng đi du học chỉ vì thích khám phá thế giới xung quanh. Nhiều người góp ý rằng tuổi mình rồi nên ổn định chồng con đi chứ lông bông bay nhảy đến bao giờ, hoặc đi du học mấy nước gần gần Nhật, Hàn, Sing thôi chứ đi xa thế làm gì, vân vân và mây mây nhưng mẹ mình luôn hết lòng ủng hộ mình. Thế là 26 tuổi, một mình bay đến Canada và lần đầu tiên sống tự lập.

Xa nhà mới thấy thấu hiểu cảm xúc của những người tha hương để học hành, làm viêc. Đi mua đồ cái gì cũng quy ra thóc rồi giật mình xót của, cô em mới quen động viên là “chị mới sang nên trong đầu cứ auto đổi qua tiền VN thì thấy đắt, sau này quen rồi, chỉ nghĩ theo tiền $ thôi thì sẽ thấy bình thường”. Lần đầu 2 chị em dắt nhau đi thuê nhà thì cùng tồ tẹt, cái nhà 2 ½ (1 bếp thông với phòng ăn, 1 phòng ngủ & 1 phòng tắm) bé tí hin mà chủ nhà hô bao nhiêu là đồng ý trả bấy nhiêu k biết mặc cả là gì. Đồ đạc trong nhà theo phong cách “tăng xin, giảm mua”: bàn ăn thủy tinh 2 tầng lượm được của người ta, 2 cái ghế ăn xin của bạn, bát đĩa xoong chảo 100% được cho nên mỗi cái 1 kiểu. Mấy ngày đầu mới chuyển nhà chưa có nồi cơm điện nên toàn ăn đồ tây. Đến khi mua được nồi và gạo, đã tối rồi còn háo hức cắm cơm, làm đồ ăn. Mùi thơm của cơm mới chín tỏa khắp không gian ấm áp ngọt ngào, 2 chị em hít hà, xuýt xoa, bồi hồi nhìn nhau nói “đây chính xác là mùi của NHÀ”, và phòng trọ của 2 chị em được đặt tên là “nhà mẹ đẻ” – our home away from home ❤. Hôm nghe mẹ báo tin bố mình mất, em í ngồi bên cạnh mình đến gần sáng cho đến khi mình khóc hết nước mắt, giục em đi ngủ em mới ra giường nằm. Sáng khi mình thức dậy đã nghe tiếng lịch kịch nấu nướng, rồi em vào gọi “chị ơi, ra ăn 1 chút cho đỡ mệt”. Đêm đó do mình khóc nhiều, trước lúc thiếp đi thì cứ cắn răng lại để bớt tiếng nấc cho em ngủ, thế là sáng dậy bị cứng hàm, ngồi nắn mãi mới mở miệng ra ăn được. Trệu trạo nhai xong nhắm mắt nhắm mũi cố nuốt, để em đỡ lo, và như lời mẹ dặn “dù có bất cứ chuyện gì cũng phải cố ăn thì mới có sức chiến đấu tiếp được”. Từ đó đến nay mình vẫn giữ thói quen nấu đồ Việt mỗi khi ốm mệt, chán nản, buồn bực gì, như 1 cách tự động viên tinh thần, ăn 1 bụng no xong rồi cảm thấy được vỗ về an ủi hơn nhiều. Còn em – cô gái mấy tháng trước vẫn còn là người xa lạ, quen nhau qua fb trước khi mình sang, giờ đã như em gái ruột ☺️

Nhớ lần 2 chị em nấu ăn, để dầu nóng mới cho gà vào thế là xèo cái, khói bốc lên. Nhà không có máy hút mùi, mình ở tầng trệt nên khi nấu ăn hay mở hé cửa cho đỡ ám mùi, không ngờ cái báo cháy ngoài hành lang lại kêu trước cả cái báo khói (smoke detector) trong nhà. Điện cho ông chủ nhà đến mở khóa để tắt chuông báo cháy mà mãi không thấy bóng dáng đâu, chuông thì vẫn cứ kêu long tóc gáy. Thế là cả tất cả mọi người trong tòa nhà hốt hoảng chạy xuống, người thì mặc nguyên pyjama, người thì ôm balo túi xách vác theo cả thế giới để sẵn sàng tháo chạy, có người còn không kịp đi dép phi thẳng ra đường =))))). Cô em gái sợ rúm trong nhà, mình phải chạy ra giải thích với mọi người và nhận về vài ánh mắt mang hình viên đạn. Chuông báo cháy của tòa nhà có kết nối với trung tâm cứu hỏa, nên khi nó kêu vài phút là đội cứu hỏa lên đường luôn. Mình đã gọi điện báo cháy giả mà không kịp, vừa ngắt điện thoại đã thấy xe cứu hỏa 🚒 hú còi ngay trước cửa phòng. 3 anh lính cao to lực lưỡng vác theo bình xịt hầm hố xông vào nhà mình, sau khi nghe kể ngọn ngành và tận mắt chứng kiến “hiện trường” không hề cháy nổ thì các anh bắt ký vào biên bản và dặn nếu lần sau để xảy ra vụ việc này nữa sẽ bị phạt 80$, 2 chị em sợ xanh mặt 😨. Còn ông chủ nhà ngay hôm sau đến thay cái máy báo khói mới và lắp miễn phí máy hút mùi cho bếp nhà mình. Mà cái máy mới nhạy dã man, chỉ cần hơi nước bốc lên thôi là nó đã kêu ré lên rồi 🔔. Thế là mỗi khi nấu ăn thì phải mở cửa sổ ra, rồi 1 người nấu 1 người đứng cầm khăn vẫy như múa lụa để hơi nước/khói không lọt vào máy báo khói và phải thủ sẵn cây lau nhà bên cạnh để nhỡ nó kêu còn chọc cho nó nín 🔕. Nấu được bữa cơm là đứt mấy dây thần kinh vì căng thẳng, thế mà 2 đứa vẫn luôn phối hợp rất chi là nhịp nhàng và đoàn kết. Đúng là người chị em tốt 😀

Mình làm nghiên cứu khoa học được trường phân cho office & có phòng ăn, thường mang theo đồ ăn rồi ở trường từ sáng đến tối. Nhiều khi làm thí nghiệm trong lab đến đêm xong xuống office ngủ luôn, nên thời gian ở trường nhiều hơn ở “nhà mẹ đẻ”. Sống trong 1 môi trường năng động- cởi mở – đa sắc tộc – đa văn hóa, những năm tháng sinh viên của mình đầy ắp những kỷ niệm cùng bạn bè lăn qua các căn bếp khác nhau: từ làm sandwich phát miễn phí cho người vô gia cư hàng tháng, nấu bữa trưa vegan miễn phí cho sinh viên mỗi ngày, nấu bữa tối sinh viên 2$ mỗi tuần; cho đến các buổi trải nghiệm văn hóa qua việc cùng nấu – ăn – giao lưu -chia sẻ nguồn gốc các món ăn & ý nghĩa phong tục của Do Thái, Hồi giáo, Ấn Độ, Trung Đông, Ý, Đức, Nhật, Hàn, Trung Quốc, VN …; hay cùng nhau tổ chức tiệc Easter, Thanksgiving, Noel, Hanukkah, Diwali … Những trải nghiệm đầy màu sắc đó làm mình ngỡ ngàng trước sự phong phú của các nền văn hóa, ý tưởng, tập quán và cả sự nhiệt tình, dễ thương, phóng khoáng của mọi người. Lần đầu tiên mình gặp chồng mình cũng trong 1 buổi giao lưu văn hóa về món ăn VN (làm gỏi cuốn) ở trường, rồi bắt đầu hẹn hò. Thời điểm đó 2 chị em dọn sang nhà thứ 2 vẫn ở mặt đường ngay sát trường, cách nhà cũ vài chục mét, rộng gần gấp đôi (hay ở chỗ nó hình chữ C với 2 phòng ngủ ở 2 đầu, bếp và WC ở giữa, không gian riêng-chung bố trí rất hợp lý) mà giá chỉ bằng nhà cũ ở thời điểm thuê từ 2 năm trước do đã có kỹ năng deal giá 😛. Rồi mấy tháng sau em cùng nhà hẹn hò chồng em ý bây giờ, người yêu cô em suốt ngày nấu các món cao lương mỹ vị đem đến, mình học hỏi rồi nấu lại cho anh nhà mình ăn. Cái bàn ăn nhỏ xíu với 2 ghế trắng xinh xinh giờ thỉnh thoảng phải kéo thêm 2 cái ghế xoay của bàn học để tiếp 2 chàng rể tương lai. Ăn xong ông anh dọn dẹp ông em rửa bát vô cùng hữu nghị 🤝. Những ngày vui vẻ ấy đã khép lại đời độc thân của 2 chị em.

Khi lấy chồng mình học hỏi được rất nhiều từ mẹ chồng vì bà nấu ăn rất khéo. Lúc ở VN thì nhà mình ăn ngày nào đi chợ ngày đó, sang đây rồi 1 tuần đi chợ 1 lần để tiết kiệm thời gian. Nhưng mà hồi 2 chị em ở với nhau, trừ những đồ đông lạnh ra còn lại hoa quả thịt cá đều để ở ngăn mát nên phải ăn nhanh chóng cho hết trước khi nó bị ôi hoặc giảm chất dinh dưỡng, mấy ngày liền phải ăn cùng 1 loại thịt (vì siêu thị đóng gói cỡ lớn), cố gắng chế biến các cách khác nhau. Sau này mẹ chồng mình chỉ cho cách sơ chế & ướp các loại thịt, chia ra thành từng phần nhỏ vừa cho 1 bữa, để ngăn đá dùng dần. Hành khô, tỏi, xả đều mua số lượng lớn, bóc, rửa, để ráo rồi xay ra, cũng cất ngăn đá. Mỗi khi dùng k phải mất công bóc bẩn tay tốn thời gian lắt nhắt, lại luôn sẵn có trong nhà để pha nước chấm, nước sốt hay làm gia vị tẩm ướp. Các loại nước chấm (nước mắm pha ăn bún, nước xì dầu pha ăn mì/phở xào, sốt peanut butter (bơ đậu phộng) hoặc mắm nêm để ăn gỏi cuốn, … đều được pha sẵn vào các hộp 1L để cấp đông (hoặc ăn thường xuyên thì để tủ lạnh), rất tiện cho việc ăn bất cứ món gì trong những ngày bận rộn/lười biếng. Mấy món bún chấm hoặc gỏi cuốn mình chỉ làm tầm nửa tiếng là lên mâm, vì thịt đã ướp sẵn chỉ việc rã đông, đem nướng, trong thời gian đó thì luộc bún, nhặt rửa rau & làm nóng nước chấm. Mình là chúa lười, làm gì cũng ưu tiên nhanh-gọn-hiệu quả nên cách mẹ chồng dạy rất hợp với mình. Gia nhập Yêu Bếp thấy các chị em trang trí đẹp ngưỡng mộ khủng khiếp, phục sát đất luôn, nhưng mà chỉ thích ngắm thôi chứ bình thường thì không tỉ mẩn được. Ngày trước ăn còn dọn ra bàn long lanh sống ảo, dần dần nấu xong ngồi ăn ở counter cho tiện, và bây giờ nhiều lúc thức ăn để trong nồi chảo luôn cho đỡ mất công dọn rửa. Quan trọng là ăn ngon miệng và có thêm thời gian rảnh rỗi để thư giãn hoặc làm việc khác, chứ cả 2 vợ chồng đều không chú trọng hình thức. Thỉnh thoảng đồng chí chồng cũng lao vào bếp thể hiện những món ăn chất lượng tốt mà mẫu mã chưa đẹp, nhưng mình rất thích ☺️. Tất nhiên là khi có khách thì vẫn phải chỉn chu, và Yêu Bếp là kho ý tưởng đầy tính khả thi và nghệ thuật để học theo ❤.

Cảm ơn cô chú/anh chị em đã đọc được tới dòng cuối này. Mình viết để chia sẻ rằng với mình căn bếp không chỉ là nơi chiều chuộng dạ dày hay yêu mến bản thân, mà còn là nơi kết nối tất cả mọi người và lan tỏa những điều tốt đẹp & thú vị. Cũng như Yêu Bếp là không gian để mọi người chia sẻ, tâm sự, sáng tạo và truyền cảm hứng. Cảm ơn admin và cả gia đình Yêu Bếp rất nhiều ❤
#Mượnbếpkhámpháthếgiới #Mượnbếpkếtnốimọingười
#Mượnbếpyêumình“ Con gái mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho ” Hôm nay trong lúc gói ghém cái bánh challah mới ra lò để mang sang biếu cha mẹ chồng, tự nhiên trong đầu nảy ra câu trên và thấy thương mẹ mình vô cùng. Con gái đi du học rồi lấy chồng cách nửa vòng toàn cầu, có món gì ngon, có cái gì hay chẳng thể để cho mẹ tận thưởng cùng ngay. Hồi mình còn ở nhà, mỗi sáng mẹ đều sẵn sàng chuẩn bị đồ ăn sáng cho, chiều về đã có cơm dẻo canh ngọt nực nội chờ sẵn. Khi quá nửa bạn hữu cùng lứa đã lấy chồng sinh con, mình vẫn là cô con gái “ bám váy mẹ ”. Đi làm lương tháng trích lại 1 khoản cho việc tiêu xài cá thể còn lại hơn 2/3 đưa hết cho mẹ, chưa khi nào phải nghĩ suy gì việc chợ búa cơm nước. Rồi nghe những anh chị tiền bối xúi giục, mình apply xin học bổng đi du học chỉ vì thích tò mò quốc tế xung quanh. Nhiều người góp ý rằng tuổi mình rồi nên không thay đổi chồng con đi chứ lông bông bay nhảy đến khi nào, hoặc đi du học mấy nước gần gần Nhật, Hàn, Sing thôi chứ đi xa thế làm gì, vân vân và mây mây nhưng mẹ mình luôn hết lòng ủng hộ mình. Thế là 26 tuổi, một mình bay đến Canada và lần tiên phong sống tự lập. Xa nhà mới thấy đồng cảm xúc cảm của những người tha hương để học tập, làm viêc. Đi mua đồ cái gì cũng quy ra thóc rồi giật mình xót của, cô em mới quen động viên là “ chị mới sang nên trong đầu cứ auto đổi qua tiền việt nam thì thấy đắt, sau này quen rồi, chỉ nghĩ theo tiền USD thôi thì sẽ thấy thông thường ”. Lần đầu 2 chị em dắt nhau đi thuê nhà thì cùng tồ tẹt, cái nhà 2 ½ ( 1 nhà bếp thông với phòng ăn, 1 phòng ngủ và 1 phòng tắm ) bé tí hin mà chủ nhà hô bao nhiêu là chấp thuận đồng ý trả bấy nhiêu k biết mặc cả là gì. Đồ đạc trong nhà theo phong thái “ tăng xin, giảm mua ” : bàn ăn thủy tinh 2 tầng lượm được của người ta, 2 cái ghế ăn xin của bạn, bát đĩa xoong chảo 100 % được do đó mỗi cái 1 kiểu. Mấy ngày đầu mới chuyển nhà chưa có nồi cơm điện nên toàn ăn đồ tây. Đến khi mua được nồi và gạo, đã tối rồi còn háo hức cắm cơm, làm đồ ăn. Mùi thơm của cơm mới chín tỏa khắp khoảng trống ấm cúng ngọt ngào, 2 chị em hít hà, xuýt xoa, bồi hồi nhìn nhau nói “ đây đúng mực là mùi của NHÀ ”, và phòng trọ của 2 chị em được đặt tên là “ nhà mẹ đẻ ” – our home away from home ❤. Hôm nghe mẹ báo tin bố mình mất, em í ngồi bên cạnh mình đến gần sáng cho đến khi mình khóc hết nước mắt, giục em đi ngủ em mới ra giường nằm. Sáng khi mình thức dậy đã nghe tiếng lịch kịch nấu nướng, rồi em vào gọi ” chị ơi, ra ăn 1 chút cho đỡ mệt “. Đêm đó do mình khóc nhiều, trước lúc thiếp đi thì cứ cắn răng lại để bớt tiếng nấc cho em ngủ, thế là sáng dậy bị cứng hàm, ngồi nắn mãi mới mở miệng ra ăn được. Trệu trạo nhai xong nhắm mắt nhắm mũi cố nuốt, để em đỡ lo, và như lời mẹ dặn ” dù có bất kể chuyện gì cũng phải cố ăn thì mới có sức chiến đấu tiếp được “. Từ đó đến nay mình vẫn giữ thói quen nấu đồ Việt mỗi khi ốm mệt, chán nản, buồn chán gì, như 1 cách tự động viên ý thức, ăn 1 bụng no xong rồi cảm thấy được vỗ về an ủi hơn nhiều. Còn em – cô gái mấy tháng trước vẫn còn là người lạ lẫm, quen nhau qua fb trước khi mình sang, giờ đã như em gái ruột ☺ ️ Nhớ lần 2 chị em nấu ăn, để dầu nóng mới cho gà vào thế là xèo cái, khói bốc lên. Nhà không có máy hút mùi, mình ở tầng trệt nên khi nấu ăn hay mở hé cửa cho đỡ ám mùi, không ngờ cái báo cháy ngoài hiên chạy dọc lại kêu trước cả cái báo khói ( smoke detector ) trong nhà. Điện cho ông chủ nhà đến mở khóa để tắt chuông báo cháy mà mãi không thấy bóng hình đâu, chuông thì vẫn cứ kêu long tóc gáy. Thế là cả toàn bộ mọi người trong tòa nhà hoảng loạn chạy xuống, người thì mặc nguyên pyjama, người thì ôm balo túi xách vác theo cả quốc tế để sẵn sàng chuẩn bị tháo chạy, có người còn không kịp đi dép phi thẳng ra đường =))))). Cô em gái sợ rúm trong nhà, mình phải chạy ra lý giải với mọi người và nhận về vài ánh mắt mang hình viên đạn. Chuông báo cháy của tòa nhà có liên kết với TT cứu hỏa, nên khi nó kêu vài phút là đội cứu hỏa lên đường luôn. Mình đã gọi điện báo cháy giả mà không kịp, vừa ngắt điện thoại thông minh đã thấy xe cứu hỏa 🚒 hú còi ngay trước cửa phòng. 3 anh lính cao to lực lưỡng vác theo bình xịt hoành tráng xông vào nhà mình, sau khi nghe kể ngọn ngành và tận mắt tận mắt chứng kiến “ hiện trường ” không hề cháy nổ thì những anh bắt ký vào biên bản và dặn nếu lần sau để xảy ra vấn đề này nữa sẽ bị phạt 80 USD, 2 chị em sợ xanh mặt 😨. Còn ông chủ nhà ngay hôm sau đến thay cái máy báo khói mới và lắp không tính tiền máy hút mùi cho nhà bếp nhà mình. Mà cái máy mới nhạy dã man, chỉ cần hơi nước bốc lên thôi là nó đã kêu ré lên rồi 🔔. Thế là mỗi khi nấu ăn thì phải mở cửa sổ ra, rồi 1 người nấu 1 người đứng cầm khăn vẫy như múa lụa để hơi nước / khói không lọt vào máy báo khói và phải thủ sẵn cây lau nhà bên cạnh để nhỡ nó kêu còn chọc cho nó nín 🔕. Nấu được bữa cơm là đứt mấy dây thần kinh vì stress, thế mà 2 đứa vẫn luôn phối hợp rất chi là uyển chuyển và đoàn kết. Đúng là người chị em tốt 😀 Mình làm điều tra và nghiên cứu khoa học được trường phân cho office và có phòng ăn, thường mang theo đồ ăn rồi ở trường từ sáng đến tối. Nhiều khi làm thí nghiệm trong lab đến đêm xong xuống office ngủ luôn, nên thời hạn ở trường nhiều hơn ở “ nhà mẹ đẻ ”. Sống trong 1 môi trường tự nhiên năng động – cởi mở – đa sắc tộc – đa văn hóa, những năm tháng sinh viên của mình đầy ắp những kỷ niệm cùng bè bạn lăn qua những căn nhà bếp khác nhau : từ làm sandwich phát không lấy phí cho người vô gia cư hàng tháng, nấu bữa trưa vegan không lấy phí cho sinh viên mỗi ngày, nấu bữa tối sinh viên 2 USD mỗi tuần ; cho đến những buổi thưởng thức văn hóa truyền thống qua việc cùng nấu – ăn – giao lưu – san sẻ nguồn gốc những món ăn và ý nghĩa phong tục của Do Thái, Hồi giáo, Ấn Độ, Trung Đông, Ý, Đức, Nhật, Hàn, Trung Quốc, việt nam … ; hay cùng nhau tổ chức triển khai tiệc Easter, Thanksgiving, Noel, Hanukkah, Diwali … Những thưởng thức đầy sắc tố đó làm mình ngỡ ngàng trước sự đa dạng và phong phú của những nền văn hóa truyền thống, sáng tạo độc đáo, tập quán và cả sự nhiệt tình, đáng yêu và dễ thương, phóng khoáng của mọi người. Lần tiên phong mình gặp chồng mình cũng trong 1 buổi giao lưu văn hóa truyền thống về món ăn việt nam ( làm gỏi cuốn ) ở trường, rồi khởi đầu hẹn hò. Thời điểm đó 2 chị em dọn sang nhà thứ 2 vẫn ở mặt đường ngay sát trường, cách nhà cũ vài chục mét, rộng gần gấp đôi ( hay ở chỗ nó hình chữ C với 2 phòng ngủ ở 2 đầu, nhà bếp và WC ở giữa, khoảng trống riêng-chung sắp xếp rất hài hòa và hợp lý ) mà giá chỉ bằng nhà cũ ở thời gian thuê từ 2 năm trước do đã có kỹ năng và kiến thức khuyến mãi giá 😛. Rồi mấy tháng sau em cùng nhà hẹn hò chồng em ý giờ đây, tình nhân cô em suốt ngày nấu những món cao lương mỹ vị đem đến, mình học hỏi rồi nấu lại cho anh nhà mình ăn. Cái bàn ăn nhỏ bé với 2 ghế trắng xinh xinh giờ nhiều lúc phải kéo thêm 2 cái ghế xoay của bàn học để tiếp 2 chàng rể tương lai. Ăn xong ông anh quét dọn ông em rửa bát vô cùng hữu nghị 🤝. Những ngày vui tươi ấy đã khép lại đời độc thân của 2 chị em. Khi lấy chồng mình học hỏi được rất nhiều từ mẹ chồng vì bà nấu ăn rất khéo. Lúc ở việt nam thì nhà mình ăn ngày nào đi chợ ngày đó, sang đây rồi 1 tuần đi chợ 1 lần để tiết kiệm chi phí thời hạn. Nhưng mà hồi 2 chị em ở với nhau, trừ những đồ ướp lạnh ra còn lại hoa quả thịt cá đều để ở ngăn mát nên phải ăn nhanh gọn cho hết trước khi nó bị ôi hoặc giảm chất dinh dưỡng, mấy ngày liền phải ăn cùng 1 loại thịt ( vì nhà hàng siêu thị đóng gói cỡ lớn ), cố gắng nỗ lực chế biến những cách khác nhau. Sau này mẹ chồng mình chỉ cho cách sơ chế và ướp những loại thịt, chia ra thành từng phần nhỏ vừa cho 1 bữa, để ngăn đá dùng dần. Hành khô, tỏi, xả đều mua số lượng lớn, bóc, rửa, để ráo rồi xay ra, cũng cất ngăn đá. Mỗi khi dùng k phải mất công bóc bẩn tay tốn thời hạn li ti, lại luôn sẵn có trong nhà để pha nước chấm, nước sốt hay làm gia vị tẩm ướp. Các loại nước chấm ( nước mắm pha ăn bún, nước xì dầu pha ăn mì / phở xào, sốt peanut butter ( bơ đậu phộng ) hoặc mắm nêm để ăn gỏi cuốn, … đều được pha sẵn vào những hộp 1L để cấp đông ( hoặc ăn liên tục thì để tủ lạnh ), rất tiện cho việc ăn bất kể món gì trong những ngày bận rộn / lười biếng. Mấy món bún chấm hoặc gỏi cuốn mình chỉ làm tầm nửa tiếng là lên mâm, vì thịt đã ướp sẵn chỉ việc rã đông, đem nướng, trong thời hạn đó thì luộc bún, nhặt rửa rau và làm nóng nước chấm. Mình là chúa lười, làm gì cũng ưu tiên nhanh-gọn-hiệu quả nên cách mẹ chồng dạy rất hợp với mình. Gia nhập Yêu Bếp thấy những chị em trang trí đẹp ngưỡng mộ kinh khủng, phục sát đất luôn, nhưng mà chỉ thích ngắm thôi chứ thông thường thì không tỉ mẩn được. Ngày trước ăn còn dọn ra bàn lộng lẫy sống ảo, từ từ nấu xong ngồi ăn ở counter cho tiện, và giờ đây nhiều lúc thức ăn để trong nồi chảo luôn cho đỡ mất công dọn rửa. Quan trọng là ăn ngon miệng và có thêm thời hạn rảnh rỗi để thư giãn giải trí hoặc thao tác khác, chứ cả 2 vợ chồng đều không chú trọng hình thức. Thỉnh thoảng chiến sỹ chồng cũng lao vào nhà bếp bộc lộ những món ăn chất lượng tốt mà mẫu mã chưa đẹp, nhưng mình rất thích ☺ ️. Tất nhiên là khi có khách thì vẫn phải gọn gàng, và Yêu Bếp là kho sáng tạo độc đáo đầy tính khả thi và nghệ thuật và thẩm mỹ để học theo ❤. Cảm ơn cô chú / anh chị em đã đọc được tới dòng cuối này. Mình viết để san sẻ rằng với mình căn nhà bếp không chỉ là nơi chiều chuộng dạ dày hay thương mến bản thân, mà còn là nơi liên kết toàn bộ mọi người và lan tỏa những điều tốt đẹp và mê hoặc. Cũng như Yêu Bếp là khoảng trống để mọi người san sẻ, tâm sự, phát minh sáng tạo và truyền cảm hứng. Cảm ơn admin và cả mái ấm gia đình Yêu Bếp rất nhiều ❤ # Mượnbếpkhámpháthếgiới # Mượnbếpkếtnốimọingười # Mượnbếpyêumình

“Con gái mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho”Hôm nay trong lúc gói ghém

“Con gái mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho”Hôm nay trong lúc gói ghém

“Con gái mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho”Hôm nay trong lúc gói ghém

“Con gái mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho”Hôm nay trong lúc gói ghém

“Con gái mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho”Hôm nay trong lúc gói ghém

“Con gái mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho”Hôm nay trong lúc gói ghém

“Con gái mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho”Hôm nay trong lúc gói ghém

“Con gái mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho”Hôm nay trong lúc gói ghém

“Con gái mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho”Hôm nay trong lúc gói ghém

“Con gái mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho”Hôm nay trong lúc gói ghém

“Con gái mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho”Hôm nay trong lúc gói ghém

“Con gái mà gả chồng gần, có bát canh cần nó cũng mang cho”Hôm nay trong lúc gói ghém

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *