Tiếng ViệtSửa đổi

Cách phát âmSửa đổi

IPA theo giọng

Hà Nội Huế Sài Gòn

və̰n˧ ˩ ˧ vəː˧ ˧

jəŋ˧ ˩ ˨ jəː˧ ˥

Bạn đang đọc: Văn vở nghĩa là gì

jəŋ˨ ˩ ˦ jəː˧ ˧

Vinh Thanh Chương Hà Tĩnh

vən˧ ˩ vəː˧ ˥

və̰ʔn˧ ˩ vəː˧ ˥ ˧

Tính từSửa đổi

vẩn vơ

Nội dung chính

  • Tiếng ViệtSửa đổi
  • Cách phát âmSửa đổi
  • Tính từSửa đổi
  • Video liên quan
  1. Ở trạng thái suy nghĩ, nói năng hay đi lại mà không ý thức rõ mình muốn gì, nhằm vào cái gì, lí do tại sao.
    Đi vẩn vơ ngoài đường.
    Nghĩ ngợi vẩn vơ.

Mục từ này được viết dùng mẫu, và có thể còn sơ khai. Bạn có thể .
(Xin xem phần trợ giúp để biết thêm về cách sửa đổi mục từ.)

Sound on : Lặng yên “ Lồng ngực còn nhói chưa thôi, ngày đã sang vội, phải trôi tiếp với đời. Trớ trêu như đời, hiển nhiên như đời ” Hôm nay là ngày thi ở đầu cuối của học kỳ 1 năm 3, thi xong nhưng tâm trạng của mình không tốt cho lắm. Năm nay mình 20 tuổi rồi, một độ tuổi chơi vơi. Các bạn xung quanh đều đã có khuynh hướng và thành đạt, chúng tôi vẫn đứng giữa xoay vần đời sống mà không thể nào tìm được cho mình một lối đi riêng. Cuộc vui có vui mấy rồi cùng phải tàn, phía dưới sóng êm ả dịu dàng là đại dương sâu thẳm. Chúng tôi như đứng giữa giông tố của cuộc sống. Không biết sẽ chọn cánh cửa nào để lệ thuộc, không biết cánh cửa nào là không hối hận. Tuy nhiên, dù có thế nào, tất cả chúng ta đều sống tốt hơn theo một cách nào đó. Gánh nặng trên vai cứ dày thêm và tất cả chúng ta vẫn cứ đi, không ai để tâm điều đó cả chính bới ai cũng mang những áp lực đè nén của chính mình. Giống như Nam Cao viết trong Lão Hạc : ” một kẻ bị đau chân có khi nào quên đi được cái chân đau của mình để nghĩ tới điều gì khác đâu. ” Giữa cơn giống tố của cuộc sống, nếu như có một người luôn bên cạnh để trút hết nỗi lòng thì thật tốt nhỉ. Nhưng anh nói với tôi rằng đời sống này ai cũng có những bí hiểm. Và bí hiểm tôi chọn giữ cho mình là những nỗi buồn. Càng ngày bạn sẽ càng cảm thấy rằng, dù có là tình nhân, nhưng đời sống trước mắt của 2 người vẫn không phải đời sống chung. Mỗi người vẫn có một nỗi đau của riêng mình mà không thể nào nói ra. Giống như lúc đang gõ những dòng này là cổ họng tôi đang nghẹn lại, nỗ lực giữ cho nước mắt không lăn dài. Biết tại sao không ? Vì nước mắt hay nỗi đau với người khác đều là mang lại một sự phiền hà nhất định. Dần dần người ta sẽ không còn chăm sóc đến những chuyện đó nữa. Nên hãy xử lý nỗi buồn theo một hướng khác đi. Dù có đau lòng cũng đừng khóc một mình. Nó giúp bạn giải tỏa thật, nhưng nó sẽ biến bạn trở thành người cô độc nhất trên trần gian này. Trở lại yếu tố tại sao tôi buồn. Vì tôi luôn muốn giữ một người bên cạnh mình lâu thật lâu, mà quên đi mình hoàn toàn có thể sẽ làm người ta ngột ngạt. Lúc nghe anh nói rằng anh mất tự do, mình chẳng giật mình, bởi có vẻ như mình biết chắc như đinh chuyện này sẽ đến. Anh nói anh sẽ đi du học, nỗ lực tìm cách để cả 2 liên tục yêu nhau, nhưng mình luôn tìm cách thoái thác. Không phải vì mình không yêu, mà vì mình biết rằng mọi chuyện chắc như đinh không hề khác đi. Mình không phải một người hoàn toàn có thể chờ đón những 3, 4 năm, sống đời sống 1 mình ở tuổi mới ra trường một thời hạn quá lâu. Mình không hề sống một mình. Mình thực sự không ổn khi sống một mình. Mình luôn cần một chỗ dựa giữa cái TP. Hà Nội đầy khó khăn vất vả này. Nhưng không ai hoàn toàn có thể làm chỗ dựa cho mình mãi cả. Và rồi mình cũng mệt nhoài, vì cứ chạy và tìm kiếm. 23 : 15 Một ngày thứ 7 cuối tuần và mình vẫn ngủ một mình, biết bao thứ muốn làm không làm được gì cả Anh rất là rồi, nước mắt mình cũng cạn rồi, không khóc được nữa. Ăn 1 mình, ngủ 1 mình, đến lúc say cũng một mình. Mình còn phải thế này đến khi nào nữa đây Không đc làm phiền, không được gây sự. Không được làm phiền, không đc gât sự. Không đc làm phiền, không đc gây sự. Hình như từ hôm ra nhà mới mình chưa viết thêm post nào trên đây. Hmmm đời sống 1 mình không như mình từng mơ mộng và chuyện tình yêu giống như mình Dự kiến. Một căn phòng hẹp, một con người bận rộn, và một trái tim cứ tới đêm sẽ trở nên đơn độc hơn. Thật ra sống 1 mình thế này, thứ làm mình thấy đơn độc nhất là 10 r tối, trong một căn nhà không cách âm, phòng bên cạnh có tiếng cười đùa, còn mình chỉ là một khoảng chừng không trống trải. Không biết là bao nhiêu lần rồi. Nằm xem đt đc 1 chút lại đặt xuống. Đt cũng k thể làm mình vui hơn nữa. Nhưng mình cũng không có sự lựa chọn nào khác. Và mình cũng mệt. Mệt vì kỳ vọng và chờ đón, lắng nghe từng tiếng xe phía ngoài. Một chút kỳ vọng rằng đêm nay bên cạnh mình có hơi ấm khác, hoặc trong lúc mắt nhòe đi vì nước, có ng chuẩn bị sẵn sàng đến ôm. Khoảng 1 km thôi, mà xa hơn trước đây thật nhiều, thật nhiều. Em sẽ không chờ nữa. Vì em biết, có chờ đến thế nào, tiếng xe trước cửa ấy cũng không hề là anh. Trong những đêm dài thao thức và sợ hãi, có lẽ rằng em đã mệt nhoài hơn một chút ít. Sau những lần rơi nước mắt không ai hay, có lẽ rằng em đã bớt lệ thuộc vào anh thêm một chút ít. Giữa tất cả chúng ta có quá nhiều nỗi sợ. Đến một ngày nào đó, sợ là nhìn mãi cũng không thấy tương lai. Trưởng thành lên nào. Khóc nữa khóc mãi cũng không ai biết, đừng tự làm khổ mình nữa. Không ai thương mình thì tự thương lấy mình đi. Đừng ỷ lại vào anh ấy nữa, sau này đâu có bên nhau mãi được. Đừng thức khuya rồi lại buồn nữa, chẳng có ai thức cùng để trút bầu tâm sự đâu. Từ ngày hôm nay mình sẽ nỗ lực hơn, làm chủ đời sống của mình. Ở 1 mình vốn dĩ là mình phải học cách như vậy. Tự học cách dắt xe đi. Dù có bật máu cũng phải học. Sau này phải tự mình dắt, ai hộ được. Đừng mong đợi anh ấy sẽ tới nữa. Đêm dài như vậy, chờ mãi cũng không có phép màu đâu. Cho phép mình vô tâm một chút ít đi. Tại sao nhớ cách chăm nom người khác nhưng lo ngại cho bản thân thì không. Cố lên, mình yêu bạn Mai Dyo ạ, không ai bảo vệ cậu thì mình bảo vệ cậu. 19 : 03 Sound on : Past Lives Những dòng này, có lẽ rằng anh sẽ chẳng khi nào đọc được. Hoặc là, đó cũng là một ngày rất xa

Hà Nội vào thu, mưa cũng gần 2 tuần rồi, bóng tối cùng mưa cứ thế cùng nhau kéo đến, làm ướt đẫm, lạnh giá một cõi lòng. Những ngày này lòng mình lại chênh vênh, suy nghĩ, về một vài chuyện tương lai. Có lẽ một đêm mất ngủ nào đó mình lại mở lại những dòng này ra mà thổn thức, hoặc chỉ đơn giản là nằm thở dài. Không ai lấy lại được chuyện đã qua.

Chúng mình bắt buộc phải xa nhau rồi, mình mất ngủ, tâm lý sau này rồi sẽ thế nào. Vẫn là câu hỏi liệu mình có đúng không khi yêu nhau giờ đây, khi mọi thứ hoàn toàn có thể bị rối tung đến mức không hề trấn áp, khi mà chúng mình vẫn chỉ là những đứa trẻ chưa trải sự đời. Nhưng cũng vẫn là câu vấn đáp ấy, không ai giữ được quá khứ, và mình vẫn muốn cùng nhau đi tới xa hơn. Mình phát hiện ra là gần đây, tâm trạng mình hay tệ, vì đời sống của mình bị quanh quẩn, hay năm nay là một năm buồn với mọi người nói chung, mình không biết nữa. Chỉ là cảm xúc trong lòng vụn vỡ từng chút. Mỗi lần anh không có đây mình đều rất buồn, không biết làm gì cũng không muốn làm gì cả, vì mình rất cô độc, giống như ngay lúc này đây. Mình đã sợ, lỡ cha mẹ anh bắt phải chia tay nhau, mình không có tự tin rằng anh vẫn sẽ liên tục với mình, sẽ không giống như anh của Thủy cố chấp để ở lại bên nhau. Nếu thế mình sẽ đau lòng biết bao, phải xóa biết bao thứ để không còn dấu vết của anh trong cuộc sống mình, nghĩ tới đã thấy đau lòng, như không thở được vậy, mình vừa mới thể hiện thực chất của mình ra thôi. Dù không bắt thì chắc người nhà bên ấy cũng ghét mình lắm, biết bao nhiêu rắc rối từ mình mà ra, người chịu hậu quả lại không phải mình. Hiện tại, mình đã quen có anh trong đời sống hàng ngày, mình không chắc sau này ở với người khác rồi mình hoàn toàn có thể quay lại ở chung với nhau được không. Vì mọi thứ đã thành thói quen thì khó bỏ, với lại mình sẽ phải tự chăm nom cho mình, về lại với nhau thật ngại ngùng và ngượng ngịu, biết bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu nước mắt em mới quen với đời sống không có anh chứ, không biết đặt anh ở đâu nữa, trái tim có lẽ rằng cũng sẽ lạnh một chút ít. Cảm giác giống như quay lại 2 tháng cách ly vậy, nhưng lần này thời hạn lâu hơn. Nhưng hiện tại, em không muốn trở thành gánh nặng của anh. Anh sẽ chẳng khi nào biết em buồn đến thế nào. Em giống như là, đang cố gắng nỗ lực níu lấy từng giây từng phút bên anh vậy, cảm xúc lo ngại và không an tâm. Nhưng em có níu được gì đâu, ngoài nỗi buồn của chính mình. Đột nhiên đến đây trong lòng trống rỗng. 2020.07.18 Sound on : Anh thương em nhất mà. Một thời hạn rồi nhỉ, kể từ lần cuối viết blog này. Vẫn như thường lệ là đôi dòng tâm sự vu vơ khi mình cảm thấy trong lòng trống trải. Mấy ngày này mình đã tâm lý vài thứ, rằng thứ gì thực sự là tốt, thứ gì mình đã đánh mất, rằng phải quyết định hành động ra sao cho vẹn cả đôi đường. Con người thật là buồn cười, vốn dĩ 2 tình nhân nhau nhưng quy trình tăng trưởng tình cảm lại ngược nhau. Con trai thường mất dần sự mặn nồng qua năm tháng, con gái thì ngược lại ngày càng si tình hơn. Mãi mãi cũng chỉ là 2 năm thôi mà =))) Hôm nay là chuyện gì đây. Trong lòng đơn độc một chút ít, buồn một chút ít, trống trải một chút ít. Hồi chiều mình đã nghĩ hay là đi sửa guitar, vì lâu rồi mình đã không chạm vào nó. Nhưng nghĩ lại thì sửa xong cũng k ai san sẻ việc cùng học đàn với mình. Cũng giống như giờ đây, mình thích đi cafe cuối tuần, thích đi xem quần áo, nhưng mình nghèo và vì không còn ai san sẻ những sở trường thích nghi đấy với mình nữa. Mình đã quên mất cô gái đa tài mơ mộng thời xưa rồi. Giờ làm bạn với mình là điện thoại thông minh và máy tính. Có lúc, mình nghĩ, liệu chúng mình có đúng không khi yêu nhau ở thời gian giờ đây. Khi mà tình yêu với mình còn quá đỗi đơn thuần là được ngày ngày khi nào cũng ở bên cạnh nhau, lại không nghĩ đến hoàn toàn có thể anh sẽ thấy ngột ngạt vì điều đó. Anh không biết là, em ít nói, anh mải chơi, khi ra ngoài gặp bạn hữu bạn bè cảm thấy lạc lõng. Vì anh trò chuyện với bạn những thứ em không hiểu, em ngần ngại khép nép như muốn tàng hình đi. Thứ anh thích, em đồng ý và học tập, còn thứ em thích, anh lại lười không muốn học qua. Đúng hay không thì mình đều không muốn buông bỏ, cố gắng nỗ lực đồng ý và hoàn thành xong đó là cách mình đang làm. Anh hay bảo em rằng đi cafe mình chẳng khi nào chuyện trò, không khác gì ở nhà. Nhưng sao anh không nghĩ là, lúc đi trà chanh hay cafe như vậy, một mình em cố gắng nỗ lực chuyện trò là không đủ. Mỗi lần nhìn vào khung chat trên màn hình hiển thị facebook, em chỉ là thứ 2 thôi. Anh có rất nhiều tin nhắn phải vấn đáp. Mình lại không hay gửi tin nhắn đến thế, vì ở cạnh nhau rồi, lúc xa nhau cũng không có quá nhiều thứ để nói. Em luôn cảm thấy rằng một ngày bên anh dù là 24 h cũng là không đủ. Ngốc nhỉ. Nhưng khi nào em cũng muốn bám lấy anh như thế. Em sợ lúc mình tự lập rồi sẽ không cần dựa vào anh nữa, sẽ không cần anh bảo vệ em nữa, trong lòng có chút xót xa. Sự đấu tranh lớn nhất với em là yêu anh thế nào cho đúng. Sợ mất anh, nhưng cũng sợ đánh mất mình. Muốn lệ thuộc anh, nhưng cũng muốn tự làm chỗ dựa cho mình. Có nhiều thứ cần viết, nhưng tay mỏi rồi .. Một dòng. Hai dòng. Ba dòng. Sound on Play on : Nhắm mắt thấy mùa hè – Nguyên Hà.

Hữu Kiên, 32°C, tháng 7 năm 2019

Năm đấy mình mới 18 tuổi, cái độ tuổi ranh giới giữa trẻ ranh và người trưởng thành, mơ mơ hồ hồ một vài cảm xúc. Mình đã định không đi Mùa hè xanh. Vậy nhưng chọn lại chắc mình cũng sẽ không bỏ lỡ CHC Hữu Kiên năm ấy. Sáng sớm đã nghe thấy tiếng gọi dậy của Vũ Thu Trang. Chúng mình đều cố nán lại thêm vài giây vì hôm nào cũng ham chơi nên ngủ muộn. Chẳng sáng nào mà mắt mình không thâm vì thiếu ngủ cả. Thế nhưng đêm nào cũng ngồi chơi, gửi tin nhắn hoặc tám chuyện đến 11 12 h đêm. Trẻ không chơi, già hối hận có lẽ rằng là thế. Những câu truyện đã dần già phai tàn trong kí ức của mình rồi, nhưng cảm xúc trăn trở, thổn thức vẫn còn mới như đâu đây. Phần lớn những đêm ấy, mình thi thoảng đã nghĩ về việc tình nhân hiện tại của mình tệ đến như thế nào. Ban ngày thao tác, tối nấu cơm tắm giặt hoạt động và sinh hoạt cùng nhau. Một lần tắm là 3 người cùng lúc, vừa tắm vừa chuyện trò với nhau. Có những ngày Hữu Kiên mưa bão, quần áo cứ thế mà bị hắt ướt hết. Dầm sương dãi nắng có lẽ rằng là mấy bộ đồ chứ không phải chúng tôi. Nhưng vì gần nhau như thế nên mới càng trân quý mảnh đất này, yêu thương nhau hơn. Có lẽ do đó mà mình muốn nấu cơm thật ngon cho mọi người nhưng thế quái nào cứ hôm team mình phục vụ hầu cần là lại lên ủy ban hoặc việc nhàn chẳng có gì cả. Giấc mơ đảm đang của mình tan biến. Thật ra hồi đấy lúc được phân vào ban văn hóa truyền thống với team 4 phục vụ hầu cần mình đã không thích lắm. Mình muốn làm BTC và cùng team với mấy con gà hoặc với anh Nhật cơ. Hồi đấy chả hiểu sao còn đòi những bạn đổi ca trực cho để trực với anh Nhật. Không phải vì thích anh ấy đâu mà vì quý, vì trò chuyện với anh mình cứ cười ngặt nghẽo dù toàn là những chuyện đâu đâu. Nhưng phải công nhận một điều là anh Nhật thở ra câu nào là mặn câu đấy. Nhưng đời muôn ngã mang số kiếp thay đổi, mình lại trực cùng anh Chung với Xuân Đức. Việc mình làm trong cả 2 ca trực là ngủ và ngủ. Mình luôn tự mình đánh mất tuổi thơ như vậy. Team của mình chắc là team già nhất cái MHX về cách tâm lý. Có Oanh, anh Chung, mình với Hoàng Anh. Giờ mới chú ý đây là team tình nhân trong mùa hè năm đấy. Hóa ra ông trời đã sắp xếp cả. Tránh lạc đề. Hôm phục vụ hầu cần cuối của chúng mình, sau khi quét dọn thì mọi người khởi đầu chuyện trò với nhau, những yếu tố sâu xa và trưởng thành như những người trẻ tuổi 20 tuổi. Trong khi thông thường mình cứ tưng tửng cười cười thì hôm đấy theo không khí mà phải suy tư trì trệ dần. Nhưng nhờ thế mình cũng hiểu mọi người ơi và quý mọi người hơn, không còn cảm xúc không thích lắm khi cùng nhau một team nữa. MHX đúng là chất keo kết nối thật tốt. Ban ngày đi làm theo chân Mr. President thật vui, nhưng buổi tối mới là lúc cuộc vui khởi đầu. Ma sói, đánh bài, hát hò, tâm sự. Chúng mình chưa khi nào vui tươi lâu đến thế. Bài hát của mùa hè xanh năm nay là Do you want to build a snowman và Em là cây cà rem. Những bài hát nghe đến mức ám ảnh, vậy mà hồi đó chúng mình hát mỗi ngày. Rồi có hôm thì đá bóng, hôm thì đá cầu, deep talk, viết cfs. Những trò vui không khi nào kết thúc. Lại nói về vài thứ mình tâm lý về đêm hôm ở trên kia. Hồi đấy thấy anh thực sự rất tồi. Cảm giác anh coi em như một game show, suốt một năm trời đá qua đá lại, lúc lạnh lúc nóng thất thường. Em thì chỉ tìm kiếm một đáp án rõ ràng từ anh, nhưng càng tìm em càng vướng mắc, càng tổn thương nhiều hơn. Anh chăm sóc rồi lại bỏ mặc, gieo kỳ vọng rồi lại làm em tuyệt vọng. Hết lần này đến lần khác. Em không hiểu tại sao mình hoàn toàn có thể thích anh suốt cả một năm trời hoạt động giải trí như vậy. Một cách ngu muội và ngốc nghếch đến ngờ nghệch. Cho đến khi chân em mỏi dần. Đến khi anh nói dối anh có người yêu rồi bằng một tấm ảnh mà em nhìn thấy giống ảnh của tình nhân cũ. Em xóa cuộc trò chuyện. Nước mắt không rơi. Sau bao nhiêu chuyện như vậy người trong lòng anh vẫn không phải em thì có lẽ rằng em phải ngừng tồi với bản thân mình trước anh. Đêm ấy, một cuộc trò chuyện khác cũng bị xóa. Nhắm mắt lại, có tới 2 người phải dứt khoát coi như không quen. Ở MHX, mình cũng rung động. Thực ra là ngay ngày trước khi đi mình đã rung rinh rồi. Tối hôm ấy có vài người đi trên đường, một nam một nữ đi cạnh nhau. Bạn nam cẩn trọng xách hết đồ nặng cho bạn nữ, đẩy bạn nữ vào phía trong còn mình đi phía ngoài gần đường hơn. Tim ai đó cũng vì vậy mà khẽ rung rinh. Cũng vì lúc ấy cần quên đi người khác, tội gì mà không cho mình một thời cơ mới với một người tốt hơn. Không ai là sửa chữa thay thế của ai cả, một thứ đều là trạng thái chuẩn bị sẵn sàng. Đôi khi cảm thấy bản thân cũng thật tuyệt tình, nói bỏ là bỏ ngay đc. Mình nhớ như in có một đêm mình trực cùng HA thay Mai Chu. Mai Chu ngủ trên đùi mình, còn chúng mình nói về những chuyện tình cảm xa xôi. Mình đã nói rằng “ Mình chưa muốn yêu lắm ”. Nhưng thật sự trong lòng chờ đón một câu tỏ tình, một người thích hợp. Văn lộn xộn giống như ký ức giờ đây của mình về MHX vậy.

Hà Nội, 38°C, tháng 8 năm 2019

Thứ gì ở mùa hè xanh, hãy ở lại mùa hè xanh. Mình đã gửi lại chuyện tình chớm nở hồi ấy lại mùa hè xanh rồi. TP. Hà Nội đón chúng tôi bằng tuyển gen, TTCE và chuyển giao. Ký ức bị bộn bề và những kỷ niệm khác. Không phải chúng tôi không yêu MHX nữa, chỉ là gác lại tình yêu đó vào một góc nhỏ trong tim. Thi thoảng mở ra và xem lại rồi mỉm cười nhung nhớ. “ Hữu Kiên go ” lần nữa nào. Chuyến xe lăn bánh rời khỏi cổng trường mang theo mùa hè xanh của chúng mình tạm đi cất. Thật muốn nói với những em nhỏ hơn một điều “ Mùa hè xanh của những em là thanh xuân mà anh chị mãi mãi muốn giữ gìn ”. Thành Phố Hà Nội cũng đón mình về với một mối tình chớm nở khác. Nhiều lúc vẫn k tin đc thực sự. Một cái hôn và một câu “ làm người yêu anh nhé ” mà giờ mình đã là hoa có chậu rồi. Dù trước đấy vẫn thấy anh tồi nhưng chẳng hiểu sao lại chấp thuận đồng ý đơn thuần thế. Anh biết không .
Em không hề ngủ được .
Em phải làm thế nào đây .
Buông tay anh hay là liên tục .
Nếu liên tục, em phải vờ vịt làm một người can đảm và mạnh mẽ .
Buông tay thì liệu có tốt hơn không .
Anh không hề hiểu nổi, ruốt cuộc em tại sao lại đau lòng, tại sao lại tổn thương. Đợt nghỉ tết tưởng chừng như kết thúc lại liên tục lê dài thêm nữa. Bởi ổ dịch lần này chính là TP.HN của mình. Thành phố sinh động vẫn đông đúc người qua kẻ lại, nhưng ai cũng quay quồng tìm kiếm những chai nước gói mì. Bệnh dịch khiến người ta đổ xô trong sợ hãi lo ngại, ấy thế mới biết được sự hiểu biết nó đáng giá tới nhường nào. Đêm qua khi biết tin có ca nhiễm 17, mình không cáu giận, cũng không cảm thấy gì nhiều quá, vì đơn thuần mình đang bảo đảm an toàn nằm gọn trong vòng tay của ai đó rồi, cảm xúc sóng gió nào cũng không vượt qua được vòng tay ấy để đến chỗ tôi. Cũng là một sự suôn sẻ, vì ngay cái ngày cô Nhung kia phải vào viện xét nghiệm tôi đã tính đi Highlands hồ Trúc Bạch. Lần này phải cảm ơn cái nghèo đã bảo vệ tôi khỏi bệnh dịch .
Và kì nghỉ lê dài nghĩa là thời hạn rảnh của mình lại lê dài thêm nữa. Lẽ ra mình nên có cái lap để viết blog cho tiện, vì dùng đt nhiều khiến mắt bị kém dần đi .
Hôm nay anh đã đưa mình về tận nhà, nhưng mình không muốn về lắm. Anh lo cho sự bảo đảm an toàn của 2 đứa, còn mình thì trẻ con muốn gần anh lâu hơn một chút ít thôi, vì covid 19 nên lần nào ở cạnh nhau cũng hấp tấp vội vàng, cũng cảm thấy là chưa đủ. Giờ vẫn chưa thấy anh ấy nhắn là đã về tới nhà, trong lòng hơi lo lo .
Hôm nay mình muốn nói về một thứ, đó là Expiry Date – hạn sử dụng của tình yêu. Mình cảm thấy tình yêu có một loại hạn sử dụng đặc biệt quan trọng. Ai cũng biết rằng một thứ khi tới hạn thì sẽ hỏng và không dùng được nữa. Tình yêu cũng vậy, chỉ khác là tất cả chúng ta hoàn toàn có thể lê dài thời hạn đó tùy ý theo cách của riêng mình. Sẽ tới một lúc nào đó một trong hai không còn cảm thấy mới mẻ và lạ mắt, không còn muốn nói quá nhiều, cảm thấy những thứ khác mê hoặc hơn nhiều việc bên cạnh nhau, đó là lúc thời hạn đến. Tình yêu là thời gian. Bắt đầu vì đúng thời gian, kết thúc vì đến thời gian .
Bao giờ cũng thế, tất cả chúng ta khởi đầu một mối quan hệ với rất nhiều xúc cảm và mộng mơ. Sau đó từ từ thành thói quen của nhau, hàng ngày gặp mặt đón đưa, cùng ăn cùng ngủ. Ban đầu luôn là quyến luyến không nỡ xa rời, nhưng rồi cũng đến một ngày nào đó mọi cảm xúc phai nhạt dần đi, vì ai cũng có lo toan trong đời sống bộn bề này .
Đàn ông, bản năng là chinh phục. Khi có được rồi thường quên đi mất người con gái bên cạnh mình đã từng trân trọng đến thế nào. Các anh là người châm lửa cho mối quan hệ, nhưng mấy ai ý thức được mình phải giữ lửa đâu. Gió thổi mãi thì cây cũng gãy, lửa cũng tàn, sự hờ hững vô tâm luôn là lí do tan vỡ. Và đàn ông thường chọn lạnh nhạt để con gái tự buông tay trước, hoặc vô tình lạnh nhạt nhưng không biết, đến lúc mất nhau rồi thì lại hụt hẫng muộn màng .
Còn con gái, là thứ sinh vật bẩm sinh dễ mềm lòng trên quốc tế này. Lúc mới quen hoàn toàn có thể sẽ hơi lạnh nhạt, chưa thực sự để tâm, nhưng khi nào cũng là người fall in love sâu đậm hơn, nên cũng chịu tổn thương nhiều hơn. Chỉ đơn thuần là thật lòng yêu anh, nhưng gom đủ tuyệt vọng trong lòng, thì cũng sẽ dứt khoát chẳng kém nào nam nhân. Và biết sao không, sau chia tay con gái thường trở nên mê hoặc và xinh đẹp hơn, vì phần nhiều ai cũng nghĩ mình cần phải update chính bản thân mình lên. Thời gian yêu đương thường dễ đánh mất hình tượng lắm. Lúc chia tay rồi mới tỉnh ngộ ra .
Quá trình trong tình yêu ngược nhau như vậy nên mới dễ chia tay. Con trai thường vô tư hơn nên ít để tâm hơn, nhưng con gái thì lại câu nệ tiểu tiết. Đáng buồn cho một sự trái ngược. Và thế là thời hạn của tình yêu cũng sinh ra từ đó. Đến một ngày nào đó bạn không còn muốn chờ đón một dòng tin nhắn hỏi han hay một cuộc hẹn cùng nhau đi dạo phố. Không ai trong tất cả chúng ta hoàn toàn có thể chờ đón thêm nữa, bất giác đã buông tay nhau từ khi nào. Giữa tất cả chúng ta không có đúng sai, tìm mãi cũng không hề thấy được lí do. Chỉ là sự ngọt ngào mai một dần đi từ khi nào không biết. Khoảng cách dần lộ ra từ những câu nói chăm sóc rất thông thường. Cuộc hội thoại ngắn dần lại .
Và thế là kết thúc .
Vậy làm thế nào để cái ngày ấy không tới sớm ?
Thật ra, trong tất cả chúng ta chẳng ai muốn vứt bỏ đi một đoạn tình cảm mình đã hết lòng cả. Chỉ là bản thân không chịu được hoặc giữ không nổi nữa .
Thế nên ,
Đừng coi nhau là điều hiển nhiên, hãy trân trọng từng khoảng thời gian ngắn bên cạnh nhau. Đừng coi ai đó là cả quốc tế, nếu không sẽ bị bóp nghẹt trong chính ích kỉ và chiếm hữu của bản thân. Đừng ngại nói ra, vì không nói thì mãi mãi không hiểu được, sự lạng lẽ chỉ làm cho khoảng cách dài thêm. Đừng để việc thiếu bạn bên cạnh là thói quen của ai đó. Đừng chỉ nói không, mà hãy làm nữa .
Kiêu ngạo của bản thân cũng hãy vứt bỏ vì nhau, nhưng vẫn phải giữ lại tôn nghiêm nhé. Đừng có quá là được. Trên đời này chẳng có ai vừa sinh ra đã hợp cả, chỉ là gật đầu vì nhau mà nhẫn nhịn hay không thôi. Nước mắt đừng rơi quá nhiều, vì đến một ngày rồi nó sẽ cạn cùng với tình yêu .

Lúc yêu ai cũng có nỗi sợ chứ. Nhưng sợ quá lại không yêu được. Một ngày nào đó cái EXD nó đến đúng lúc mình đang say đắm nhất thì sao? Không ai có thể không sống nổi nếu thiếu một ai đó cả. Nên cứ yên tâm, mọi chuyện đâu lại có đó. Giờ thì cứ tin tưởng nhau trong phạm vi có thể tin tưởng thôi. Không thách thức giới hạn quá là được. Cái gì đến sẽ đến, cái gì đi sẽ đi.

First, love yourself.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *