Ban đêm tối tăm lạnh lẽo, không có ánh trăng, sao cũng chẳng tìm thấy, trong thời tiết hoàng hôn nặng nề, nghi ngờ sẽ có tuyết rơi, cuối cùng chỉ có mưa rơi lác đác kèm theo gió âm u lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy thê lương tiêu điều.

Tiêu Hữu Thành chống hai cánh tay trên hàng rào đầu thuyền, anh chăm chú nhìn vào nơi xa xăm, trời và biển vô hạn, một mảnh tối mịt mùng, cái gì cũng không tìm được, cũng không nhìn thấy thứ gì, chỉ còn nửa điếu thuốc lá, đốm lửa bốc cháy lúc sáng lúc tối, tại đây gió lạnh rét mướt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt ngọn lửa.

Cách đó không xa truyền đến tiếng ho khan nhẹ nhàng, anh kinh ngạc quay đầu nhìn, có một người đứng ở phía cuối chiều gió cách chỗ anh không xa, khoang thuyền chính lộ ra vài tia sáng, có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình nổi bật cao gầy, mái tóc ngắn bay lên trông rất xinh đẹp, đoán chừng là một cô gái trẻ tuổi. Tiêu Hữu Thành cầm điếu thuốc trong tay vẫn chưa tắt lửa, tiện tay quăng đi, vừa khéo ném vào thùng rác cách năm thước bên ngoài boong tàu.

Vốn chỉ có anh đứng một mình ở đầu thuyền này, hưởng thụ giây phút đơn độc, bây giờ có thêm một người, Tiêu Hữu Thành cho rằng bản thân sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng không có, cô gái kia cũng không nói gì, anh ra ngoài hút thuốc, ngay cả tiếng ho khan nhỏ cũng không nghe thấy, anh đột nhiên chán ghét sự tối tăm im lặng này, tịch liêu vô tận, hy vọng cô gái có thể nói mấy câu hay là hai tiếng ho khan cũng tốt.

Dường như ông trời cố ý đối đầu với anh, cô gái chỉ đứng một hồi, chắc là không thích cái lạnh nên cô quay vào trong khoang thuyền, anh xoay người lại tựa vào mép thuyền, nhìn theo bóng lưng của cô gái, cô mở cửa khoang thuyền, nhờ vào ánh sáng, trong nháy mắt, anh rốt cục thấy rõ hình dáng của cô gái, áo khoác ngoài bằng len màu đen dài đến đầu gối, chỉ liếc mắt một cái, cửa khoang thuyền khép lại ngay sau lưng cô.

Trước đây, anh cho rằng hễ là phụ nữ đều không hợp với áo khoác màu đen, ở nước ngoài anh cũng thường thấy phụ nữ mặc y phục màu đen, nữ tu sĩ hát thánh ca trong giáo đường, những cô gái nổi loạn bên ngoài quán bar, hoặc lặng lẽ, hoặc ngây thơ. Cô không giống họ, áo khoác ngoài màu đen là trang phục tự sửa, kiểu dáng vô cùng đơn giản, làm tôn lên khí chất hơn người, trông có vẻ vừa già dặn vừa nữ tính.

Tiêu Hữu Thành vốn có tư tưởng như vậy nhưng lại bị một người con gái phá vỡ, chỉ nhìn một lần bóng lưng của cô, hơn nữa chỉ trong phút chốc.

Tiêu Hữu Thành ở trên boong tàu ngây người một hồi cũng cảm thấy có chút lạnh, thời tiết tháng mười hai vẫn là trời đông giá rét.

Anh đẩy cửa khoang chính ra, không khí ấm áp phả vào mặt, thân thể đông cứng trong nháy mắt đã được ấm lại. Không ồn ào như anh tưởng tượng, chỉ có một cây đàn dương cầm, giai điệu thong thả nhẹ nhàng, lẳng lặng chảy vào trong lòng.

Hôm nay là ngày dương lịch 24 tháng 12, theo truyền thống của người phương Tây là đêm Bình an. Đây là tàu đi biển xuất phát từ Liverpool, Anh, vượt Đại Tây Dương, đi vào nước Mỹ, dừng lại bảo trì một chút, rồi đi qua Thái Bình Dương đến phía đông Nhật Bản và Trung Quốc. Vì vậy, trên thuyền hơn phân nửa là người phương Tây, cũng có học sinh du học trở về, phần lớn ảnh hưởng phong cách nước ngoài, họ vui vẻ tham gia lễ Giáng Sinh.

Trên tàu này, gian lớn nhất là khoang chính bây giờ đã được bố trí thành tiệc rượu, người ngồi đầy phòng, Tiêu Hữu Thành khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống ở trong góc, anh ngồi xuống kêu một ly rượu đỏ, ánh mắt tuỳ ý lướt nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đang nhìn về một chỗ, anh cũng nhìn theo những tầm mắt kia, ở trung tâm đại sảnh có một cây đàn dương cầm màu đen, một cô gái ngồi ngay ngắn trước cây đàn diễn tấu, âm nhạc thong thả nhẹ nhàng phát ra từ ngón tay đánh đàn của cô gái đó.

Tiêu Hữu Thành vô ý thức nheo mắt, cô gái kia… Là người mà anh vừa gặp được trên boong tàu, bộ y phục màu đen kia, cả khí chất kia nữa, anh chắc chắn không sai.

Vị trí từ chỗ anh có thể thấy một bên mặt của cô gái, tuổi còn trẻ, so với trong tưởng tượng còn trẻ hơn, gương mặt tinh xảo, mang vài phần ngây thơ, kỳ lạ thay cũng mang vài phần sắc bén.

Nốt nhạc cuối cùng từ ngón tay cô gái đánh xuống, không biết ai hô lên “lần nữa”, mọi người giống như bị thức tỉnh, tiếng “lần nữa” liên tục, cô gái chỉ cười ngượng ngùng, đậy nắp đàn dương cầm không chút do dự.

Đang lúc cô gái đứng dậy, người phục vụ đưa lên một giỏ hoa hồng, là hoa hồng đỏ tươi, âm thanh “lần nữa” ngay lập tức bị thay thế, tàu đi trên biển đã được mấy tháng, ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, tìm ra hoa hồng còn tươi?!

Người phục vụ không biết nói gì đó bên tai cô gái, rồi đưa tay chỉ về phía đông nam, cô gái nhìn theo cánh tay của người phục vụ, mọi người cũng quay qua nhìn, một gã đàn ông trẻ tuổi, gương mặt phương Đông, mặc lễ phục màu trắng, hắn đeo một đôi mắt kính gọng vàng, dáng dấp lịch sự nhã nhặn. Cô gái rút ra một cây bông trong giỏ hoa hồng, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang mỉm cười, rồi cô di chuyển, hướng về phía Tiêu Hữu Thành.

Thật sự là đến nơi của Tiêu Hữu Thành, thậm chí dừng lại ở chỗ ngồi của anh, Tiêu Hữu Thành sửng sốt, lập tức tìm ra nguyên nhân, có một chiếc khăn quàng cổ màu trắng đang nằm trên ghế đối diện, đây là chỗ ngồi của cô gái đó.

Tiêu Hữu Thành cảm thấy hơi khó xử, trên mặt anh có vẻ ngượng ngùng, nhìn cô gái gật đầu xin lỗi, đang khi chuẩn bị rời khỏi, cô lại mở lời: “Tiên sinh nếu không ngại thì cùng nhau nói chuyện.”

Lời còn chưa dứt, cô đã thoải mái ngồi xuống đối diện với anh, đây là lần đầu tiên Tiêu Hữu Thành nghe được giọng của cô, hơi thấp, giọng miền Nam nhỏ nhẹ, êm dịu, tai nghe cảm thấy dễ chịu nói không nên lời.

Tiêu Hữu Thành đương nhiên vui vẻ nhận lời, anh trả lời với cô gái: “Làm sao cô biết tôi là người Trung Quốc?”

Cô hơi nghiêng đầu, “Đoán thôi.”

Dáng vẻ thật sự rất đáng yêu…..

Kìm lòng không được, Tiêu Hữu Thành muốn cười, sự thật thì anh cũng đã cười. Cô gái có lẽ không biết câu trả lời của mình có chỗ nào đáng cười, nhưng cũng không để ý, cô gọi người phục vụ kêu một tách cà phê.

“Đã trễ thế này mà còn uống cà phê sao?”

Cô gái nhún nhún vai, “Quen rồi.”

Hai người lần đầu gặp mặt đều không phát hiện, giữa họ có sự ăn ý hoà hợp với nhau, như là đã quen biết lâu rồi.

Người phục vụ nhanh chóng đưa đến một tách cà phê, hơi nóng toả ra, cô gái không vội uống, chỉ để hai tay chung quanh cái tách dường như muốn sưởi ấm, Tiêu Hữu Thành đột nhiên phát sinh một ý nghĩ trong đầu, muốn đem tay cô lại đây, bao bọc trong tay mình giúp cô sưởi ấm. Nhưng anh nhanh chóng bị ý nghĩ của bản thân doạ nhảy dựng lên! Bọn họ chỉ là lần đầu gặp mặt, thậm chí anh còn không biết tên của cô.

Người đàn ông mặc lễ phục màu trắng nhẹ nhàng bưng lên một ly rượu rồi đứng dậy, hắn muốn đi về phía cô gái, nhưng thấy rõ đối diện cô là người nọ, hắn giật mình trở về chỗ ngồi của mình.

Trong lúc tán gẫu ngắn ngủi, Tiêu Hữu Thành biết được cô học thanh nhạc tại Vienna, còn cô thì biết anh học trường quân sự ở Mỹ.

“Trở về cô dự định làm gì? Đi học làm giảng viên?”

Cô gái cười nhợt nhạt, không trả lời, lúc này Tiêu Hữu Thành mới phát giác, câu hỏi của mình không phù hợp.

Hai người rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, Tiêu Hữu Thành khẽ uống một ngụm rượu đỏ, làm như vô ý mở lời: “Có thể nói cho tôi biết tên của cô không?”

Cô gái vẫn mỉm cười, “Chris.” Tiêu Hữu Thành không ngờ nhận được một câu trả lời như vậy, anh cũng cười, bất đắc dĩ đáp lại: “Tôi gọi là Richard.”

Đúng vậy, bọn họ sắp đến nơi, trước mắt là cảnh tiêu điều của cố hương, con đường phía trước dài đằng đẵng không thể biết được, cho dù biết tên nhau, họ có thể làm được những gì?

Tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, tiệc rượu trong phòng đang trong không khí tưng bừng, trong góc phòng nho nhỏ này, một đôi nam nữ ngồi đối diện nhau lại rơi vào trầm lặng một lần nữa.

Tiếng còi kéo dài chói tai làm cho Đại Lê bừng tỉnh trong giấc mơ, trên boong tàu truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, cùng với tiếng la hét ầm ĩ và tiếng khóc lóc đứt quãng của trẻ nhỏ, Đại Lê nhớ lại, đêm nay hẳn là đến Yokohama.

Cô không thể tiếp tục ngủ yên, quyết định mặc áo khoác ngoài đi lên boong tàu. Yokohama là cảng lớn nhất của Nhật Bản, rất nhiều hành khách rời thuyền, tuy là ban đêm, trên bến tàu có rất nhiều đèn điện sáng trưng chiếu rọi lên con tàu, bừng tỉnh như ban ngày.

Bến tàu rất rộng lớn, lại chi chít đông nghẹt người, có hành khách xuống thuyền, có công nhân khuân vác hành lý, hơn nữa lại có thêm người lên thuyền. Có một cô gái trẻ đeo bông tai, tóc ngắn, có lẽ là gặp được người nhà, cô ấy quăng đi hành lý, thét chói tai lao ra, nhào vào trong lòng một người đàn ông trung niên và khóc lớn, hẳn là cha của cô ấy, ông đang ân cần an ủi cô bé. Đại Lê đột nhiên cảm thấy chua xót quay đầu không nhìn nữa.

Trong đám người cuồn cuộn đột nhiên xuất hiện một con đường, tất cả mọi người cung kính mà khom người hành lễ, một đoàn xe chậm rãi chạy vào bến tàu. Trên thuyền, đường hành lang vốn có chút chen chúc liền lập tức được rộng mở, một gã đàn ông trẻ tuổi dẫn theo tuỳ tùng đi qua, một gương mặt phương Đông mà người Nhật Bản đều khom lưng hành lễ.

Đại Lê đại khái cũng biết một ít, Nhật Bản sau Minh Trị Duy Tân*, chế độ đẳng cấp vẫn nghiêm khắc như trước, dân thường gặp được quý tộc nhất định phải khiêm nhường cung kính. Gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi kia trông rất quen thuộc, đợi hắn lên xe Đại Lê mới nhớ ra, mấy ngày trước đây vào đêm Bình an chính là người đàn ông này đã tặng hoa hồng cho cô, trí nhớ của cô vốn luôn rất tốt, nhưng hôm nay do hắn mang kính mắt, cô nhất thời không thể nhận ra ngay.

(*) là một chuỗi các sự kiện cải cách, cách mạng dẫn đến các thay đổi to lớn trong cấu trúc xã hội và chính trị của Nhật Bản.

Thời gian trôi qua, tiếng ầm ĩ trên bến tàu dần dần lắng xuống, cuối cùng hoàn toàn im lặng, con tàu chưa lập tức khởi hành, hẳn là ở lại cung cấp bổ sung một số thứ. Đại Lê vốn không nghĩ tới sẽ ở bên ngoài ngây ngốc lâu như vậy, cô chỉ mặc áo khoác len mỏng manh, hiện giờ tay chân đều bị đông cứng mà không bước đi được.

Mãi cho đến khi bầu trời phía đông đã lộ ra một vài tia sáng, Đại Lê mới nhớ tới nên trở về khoang thuyền, hai chân đã tê dại, cô mạnh mẽ nhảy vài bước, gắng gượng có một chút cảm giác.

Trở về chỗ khoang thuyền của cô phải đi qua một cầu thang chật hẹp, mới vừa bước lên hai bước, có ba người mặc đồ đen xẹt qua bên người cô, nhạy cảm trời sinh khiến cho Đại Lê lập tức sinh ra cảnh giác, tuy rằng bọn họ có động tác cực nhanh, hành lang lại tối tăm, nhưng cô vẫn có thể nhận ra, là trang phục của ninja Nhật Bản.

Tuy rằng họ không hướng về phía Đại Lê, nhưng dây thần kinh của cô vẫn căng thẳng, mỗi bước chân lên cầu thang đều rất cẩn thận… Không đúng! Hơi thở không đúng! Nơi này nhất định còn có người!

Đại Lê đột nhiên ngẩng đầu, cô đối diện với một đôi mắt sáng đẹp! Trong đêm tối, giống như hai ngôi sao sáng ngời, Đại Lê nhanh chóng đưa tay ra sau lưng… Cùng lúc đó, người nọ từ đầu khoang thuyền trở mình xuống, “Là tôi.” Âm thanh rất nhỏ, nhờ ánh sáng nhạt của bình minh, Đại Lê mơ hồ thấy được gương mặt của người nọ, chính là người gặp tại đêm Bình an, Richard.

Tiêu Hữu Thành không ngờ lúc này, ở tại đây lại gặp được cô, nếu không phải thời cơ không thích hợp, anh thật sự rất muốn mời cô một tách cà phê.

Anh vội vàng lên tiếng chào hỏi, đang khi chuẩn bị rời đi, cô gái đột nhiên giữ chặt ống tay áo của anh, anh kinh ngạc quay đầu lại, có một vật cứng đưa tới tay anh… Không cần xem, bởi anh có học qua về súng ống, chỉ sờ một lần là biết, Browning M1910, 7.65mm súng ngắn tự động, sản xuất mới nhất của Bỉ.

Một cô gái trẻ, vì sao lại mang bên mình một cây súng như vậy, sáng sớm đã xuất hiện ở nơi này…

Chỉ là do dự trong nháy mắt, cô lại cảm giác được, cô nhìn anh khẽ cười, khoé miệng cong lên, “Một mình tôi ở nước ngoài học, dù sao vẫn nên có chút phòng bị.”

Anh đương nhiên không tin nhưng vẫn đưa tay nhận súng. Giữa ánh sáng nhạt mông lung, nụ cười của cô không thật, nhưng ấm áp, sự ấm áp đó tiến vào lòng anh, khẩu súng trong tay mang theo một chút độ ấm, anh nhớ lại, một khắc trước khẩu súng kia vẫn dán sát vào người cô… Dưới tay anh bất giác nắm thật chặt.

Không lời nói chia tay, cô trên, anh dưới, ở cuối hành lang, hai người cùng lúc quay đầu lại, khoảng cách mờ tối ngăn chặn ánh mắt vốn muốn đan vào nhau.

Sau ngày hôm đó, Đại Lê không thấy anh nữa, cũng không biết về sau sẽ như thế nào…

Suy nghĩ của cô bị tiếng la hét ầm ĩ cắt ngang, trên boong tàu đông nghẹt người, tất cả bọn họ vô cùng kích động khi nhìn thấy hải cảng ở nơi xa sắp đến gần… Cố hương, cuối cùng đã gần kề.

Tàu đến cảng Thiên Tân lại không có cảnh ồn ào náo động, trên bến tàu im lặng, ba bước là một tốp người, năm bước là một trạm canh gác, đồng phục quân đội màu xanh thẫm, tất cả đều được trang bị vũ khí.

Nhóm người xa quê vốn kích động, nhưng tình hình thực tế đã dập tắt đi cảm xúc ấy, mọi người xuống thuyền đều rất cẩn thận, người ở lại thuyền cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

Vừa vặn, đứng bên cạnh Đại Lê là hai người đang lặng lẽ nhỏ giọng thảo luận.

“Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Nhìn xem đồng phục của những người lính đó, có phải là quân đội phía Bắc của Tiêu gia không?”

“Anh cũng không nghĩ xem Thiên Tân này là địa bàn của ai? Ngoại trừ Tiêu gia còn có ai dám điều binh ở đây?”

“Vậy lúc này đang làm gì?”

“Hình như nghe nói là trên thuyền có một nhân vật quan trọng…. Đại thiếu gia của Tiêu gia…..?”

Âm thanh dần dần nhỏ lại, chắc là phát hiện chủ đề này không thể nói ra tuỳ tiện, hai người kia nhanh chóng im lặng.

Đại Lê không muốn ở trên boong tàu cảm nhận bầu không khí nghẹt thở, nên cô xoay người quay về khoang thuyền, từ xa, cô thấy một người phục vụ người Hoa đang đứng ở cửa khoang thuyền.

Người phục vụ thấy cô, gương mặt tươi cười hỏi: “Là tiểu thư Chris phải không?”

Đại Lê gật đầu, người phục vụ đưa cho cô một hộp sơn mài màu đen, “Vừa rồi có vị tiên sinh một mực muốn đưa cho tiểu thư, có lẽ vị tiên sinh đó phải xuống thuyền, thật sự chờ không kịp, cho nên nhờ tôi chuyển vật này cho tiểu thư.”

Đại Lê vừa nhận lấy vừa nói lời cảm ơn, cô muốn cho hắn một chút tiền boa, người phục vụ liên tục nói không cần vì đã lấy rồi. Đại Lê đành phải thu tiền, cầm chiếc hộp quay về khoang thuyền.

Cô tưởng người nọ gửi trả súng cho mình, mở ra thì thấy không phải, là một miếng ngọc bích xanh biếc óng ánh, nắm trong tay cảm thấy lạnh lẽo.

Đại Lê xuất thân giàu sang, kỳ trân dị bảo cũng gặp qua không ít, cô nhận biết miếng ngọc bích này là vô giá, cô đoán rằng người nọ còn cần dùng khẩu súng ngắn, không tìm được vật thích hợp để đền đáp nên tặng lại ngọc bích này, về sau nếu có thể gặp lại thì phải trả cho người ta. Cô lập tức tự cười mình, biển người mênh mông, làm sao dễ dàng gặp lại lần nữa? Nhưng cô cũng nên giữ gìn miếng ngọc thật tốt, cẩn thận cất vào trong hộp.

Con tàu này vượt qua hơn phân nửa địa cầu, cuối cùng cũng sắp đến cảng nơi cô muốn tới, Đại Lê đứng ở đầu thuyền, nhìn nơi xa xa hiện ra hình dáng của thành phố, nhất thời trong lòng có trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn.

Rốt cục đã trở về, ba năm xa cách quê nhà —— Thượng Hải.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *