Những Liên Ba Lạc Điệu

Tác giả :

Thangtram

có một thằng trâm của thời xưa … chưa xưa lắm

mùa hạ trèo lên mùa xuân
phượng đỏ rực
những nhành mai chưa kịp nở

tôi cầm bàn tay tôi
mà không kịp thấy rằng
những ngón êm ả dịu dàng không kịp nữa

đèn trung thu cháy
đứa trẻ con mắt tối sầm
không kịp thấy vừng trăng mây mới che

hai bên đường cơ man là me xanh
tóc em bay rối
tôi làm cơ man là thơ xanh tươi màu lá

cheo leo trèo
những ngón tay ngón chân rướm máu
núi đèo heo

quạnh quẽ những chiếc lá rơi
tôi ngồi cười
giọt lệ còn chơi vơi

em đi qua đây bỏ mặc những đèn xanh đèn đỏ
những con đường
lạc mất từ lâu

khum bàn tay che sợi khói
một mặt trời co ro không mọc nổi
em cũng buồn như tôi thôi

nụ hồng không còn nở trước sân
nắng tắt trong lưng chừng lá rụng
ngày đã đi qua tôi

thơ tan tác khi ngòi viết cày lên
biết khi nào hoa nở
trăng đã vô tình rụng mất ngoài kia

em long dong bên trời kia mây nghe như không xa
ai đã ngồi đây cười dài bao thế kỷ
tôi ngậm giữa răng mình tiếng khóc hồn nhiên

mặt trời gọi mặt trăng
ngày bơ vơ đến vậy
em còn gì gởi lại tôi không ?

anh bảo
một hôm tôi uống cạn sông đầy
biển bạc đầu lo toan

em dạ thưa lộng lẫy trời đất
cánh chuồn chuồn nghiêng theo
buông những bức màn sa đầy đáy mắt

ai theo tôi cùng tôi bởi tôi
tôi chờ ai giận ai quên ai
lẽ nào cũng vô cùng bất tuyệt

tôi cần em trở về
chiều quạnh hiu thiếu một nồi cơm bốc khói
ngõ xa một người một mình ngồi đợi

chim bay về núi tối rồi
tất tả bóng hoàng hôn bứơc vội
à ơi !

đêm ôm vào ngày
những vòng tay ngả ngớn
những khuôn mặt ê chề son phấn sáng bừng lên


những con mắt trần gian
ru ta biết nồng nàn
khi khép lại ru tiếp những gì không ai biết nổi

cánh chuồn chuồn mỏng mảnh
kéo về cơn mưa và bão
trái tim người có mỏng dính chăng ?

chiều chủ nhật mưa về phố
không có aó trắng bay trên đường
tôi dong xe về đâu ?

mưa xõa tóc bay qua
lộng lẫy một nàng công chúa
chiều nghiêng nghiêng gót hài

Quay quắt những mùa Hạ đỏ
cháy cùng ta
không cần mối tình suy tàn trong em thắp nến

Chuyến xe buýt sau cuối rời bến
em ở lại
cùng ta khóc suốt đêm này

Trong khu vui chơi giải trí công viên những đôi lứa xếp hàng
chờ hôn nhau trên ghế đá
ta hôn lên tay mình nghe nỗi nhớ hóa thành rêu

Khi không trên lề phố
ta đứng chờ nỗi nhớ của riêng mình
con chuồn chuồn bay lạc khóc hư không

Lặng lẽ chiếc xe nằm im vắng chủ
cặp ghi-đông xỉn lên màu rỉ sét
ô, rất lâu rồi – ta ơi ta

hạnh ngộ một muà thu
chiếc lá ngô đồng lạc năm ba thế kỷ
khi nào về mùa đông ?

rất lạnh những mặt trời hư không
em nhặt vào bỏ vào ly uống cạn
ta còn gì – bát ngát

cầm tay một mùa đông
đi qua tháng năm dài lận đận
bỏ lạc em nơi cuối đất cùng trời

trăng thoi thóp thở
thế kỷ hai mươi mốt buồn như nửa đêm
ra sân thấy mùa nguyệt tận

em vừa nói gì với tôi ?
em nói gì vừa với tôi ?
ngôn từ lạ xa như mối tình đầu

trái tim trong tôi mệt nhoài ngày hết thuốc
gõ mỗi mối tình vài nhịp
đủ hết hơi nằm thở bên đường

đêm lặn lội thân cò
cành mềm không mọc nữa
bói đâu ra cành cứng bước cò về ?

ca dao buồn thắt buồn tê
cánh chim tối trời bay về núi
em thì bay về đâu ?

xòe bàn tay thấy những đường đi của bụi
chập choạng hoàng hôn gío nổi
tù mù hơi thở ai sâu ?

loài quạ vẽ màu đen lên mùa thu tóc em
cành trúc chia ngang trời khuynh đảo
đêm ngập lùa trăng đi

tôi vuốt tóc mình
tả tơi chiều gió bạt
em cười vẫn lặng thinh

lời kinh uyên áo
thiền sư ngã dài vạt cà sa tìm chữ
Phật lấy bàn tay che

lộng lẫy nắng trong mưa
vạt mây che không hết nổi
những buồn vui trong quốc tế của em

ta say với ba đào trong chén rượu
giương buồm lên !
về với hòn đảo tình mềm

tập tành vùi đầu trong kinh phật
thấy ba ngàn quốc tế
còn ba ngàn quốc tế khác như đui

ai nhuộm lá ngắt xanh cho mái tóc nàng xuân ?
tôi chợp mắt nghe cả mùa bay mất
ngủ xuyên ngàn thu – lá hắt hiu vàng

treo trăng trên đỉnh trời gần
thơ rớt xuống giang hà xao động lắm
cứ treo trăng trên chóp trái tim mình

thôi ta ơi – ta ơi
về nhà thôi – đêm trắng quá
cố Q. cũng gần như mi mắt cận kề kia

những độc thoại ngả nghiêng trong đêm tỉnh thức một mình
tôi trèo qua bao nhiêu đỉnh EM
rối mù mù lương tri 50% loài người tự tôn

tôi cùng NguyễnTấtNhiên bôi lọ người tình
khi trái tim mềm đi lại cùng Anh ca tụng
rồi trong cơn vô vọng chỉ còn lại một mình tôi giơ tay đầu hàng định mệnh kiêu căng

say thêm chút nữa rồi về
đêm rất vắng người – chẳng sợ lạc nhau
tôi và bóng tôi lại cùng nhau đối ẩm

chuồn chuồn bay
châu chấu nhảy
tôi ngồi càm ràm thân phận lưu linh

leo lét cháy ngọn nến ưu tư nào của em ?
tôi vung vẩy những ngọn roi thần gió
vui lẫn buồn đều qua rất mau

dẫm đạp vào những dấu chân nhau
ta dìu dắt nhau đi về cõi chết
người cười – kẻ khóc

trăng thui thủi một mình bên những vì sao khác giống
càng sáng hơn nỗi đơn độc
tôi và mùa thu tận thưởng

lặng lẽ phố đêm đèn giương mắt ngó
những buồn vui nhân gian
con dế bay ngang vỗ cánh – không lời

em đã cho tôi khung trời
mây tôi bay không phương về cố quận
gió ở đâu lừng lững ngang đầu

lạnh nhất trong mắt em – màu trắng
sâu nhất trong mắt – em màu đen
tôi bơi không kịp thở

em có một dòng sông
thuyền tôi chưa hạ thủy
ngày mai nước có cạn khô ?

nói không ngừng – là gió
trên tóc em bao nhiêu lời tán tỉnh ?
đã khô bao mối tình hương hoa ?

chắc gì trong tôi là Em ?
mấy ai hiểu được trái tim mình !
tiếng vọng của thiên thu hồi lại

chuồn chuồn bay thấp thì mưa
tôi bay cao quá có thỏa mãn nhu cầu ai
chiều nay buồn đầy trên tay

nhà thơ bỏ ra sân ngồi
mưa trút xuống căn nhà ngói đỏ
cái gì sẽ rêu phong ?

lạ lẫm một môi cười
tôi chôn giữa đời mình đoá hoa màu sẫm tối
mặt trời sáng mai sẽ mọc

ai vừa đi qua ngoài phố
chắc không kịp một lời chào hỏi
tôi im

sâu thật sâu trong trái tim người
quỷ vương đứng đợi
khi anh không còn yêu

đắng cay làm tê lưỡi
ngọt ngào làm tê môi
trong trần gian hằng hà sa số vị

gió leo qua những ngọn đồi
sướt mướt hàng cây xoã tóc
tôi nằm im trong cỏ hát một mình cho ai nghe ?

đàn guitar đứt cả sáu dây
người nhạc sĩ đã rời xa cố xứ
con chim hoạ mi ngẩn ngơ đứng chết trong lồng

giương buồm trong đêm mù loà và câm lặng

biển đang cười gằn với tôi
giam kín như bưng những con sóng đầy nham hiểm

giọt nước mắt vui màu xanh
trời lồng lộng reo trong khoảng trống bé tẹo
em nhỏ xuống đời tôi mầm hạnh ngộ khôn cùng

cây suy tư bằng lá
mỉm cười bằng hoa
nhục nhằn trong đất lạnh – rễ cười xoà

em theo đời cơm áo
những cây cầu dẫn vào thành phố nước ngòm đen
tóc trên đầu ta chen vài sợi bạc

trong khu vườn còn bao nhiêu bông hoa
nở vàng bình minh trắng
loài sâu bí hiểm của em nhe hàm rắng trắng ởn

con dao suy tư thép ánh màu xanh lè
xẻ ngập vào trái tim non tơ thắm đỏ của em
động mạch vẫn đi – tĩnh mạch chẳng lối về

bạt ngàn thảo nguyên xanh
đàn bò em chăn nhẩn nha xơi cỏ yên bình
vị thần mùa đông si tình tự vẫn trước bình minh

cám ơn lời cám ơn mới nhận
tiếng nói bay đi lời nói lại bay về
chỉ có trái tim nằm im – và hơi thở

tối ngày hôm qua, một trận cuối mùa – mưa
xuống vai tóc cặp tình nhân đến với nhau lần cuối
cái cuối nào hoàn tất trước bình minh ?

em có Tặng riêng cho ai
giọt nước mắt phía sau nụ cười
giọt nước mà miếng bọt bể của tôi đã hơn ngàn lần thấm đẫm

giữa một ngày là hai đầu của đêm
ta chẳng chọn nổi cho mình ánh sáng
đành căm căm ngồi trong chập choạng

những đoản khúc nằm cạnh nhau không kết được trường thiên
tội tình những trái tim đi lạc
trong khu vườn sum suê của người

lẹ làng khi nào thu cũng trước đông
nỗi đau kề sau nỗi buồn
chẳng ai mất phần trong mùa tuyệt tận

mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
triển lãm giữa TT ngàn vạn nỗi buồn
để thu về ánh sáng mắt em trong

từng lứa đôi yêu
hoa giữa khu vui chơi giải trí công viên bén mùi hân hạnh
ngó bâng quơ lên trời nhìn những đám mây hôn

im tận cùng trong mắt bão – không chèo chống nữa – thuyền tôi trôi
chỉ còn tiếng nhịp tim mình
tôi chờ nghe hơi thở của ngàn thu

tôi thở chưa hết nổi hơi mình
em đã lừng lững thổi cơn giông tới
đêm nay chắc gì còn nguyên lá phổi !

dần đi vào mộng mị – đau xưa
che lấp trời gần những lo toan trầy trật
bời bời cơm áo hiện sinh

giọt sương chào mặt trời bằng tia mắt lộng lẫy
em đến với tôi bằng trái tim rực cháy
sương tan – lửa tắt – hoàng hôn lịm một ngày – qua

gọi tôi về trong giấc quạnh hiu
lãnh đạm tiếng chim khuya vọng lại
đêm nghiêng trùm vai tê

ngoài phố xa kia có còn nắng không ?
đèn trần xanh lè phòng bệnh
một mình tôi trò chuyện với cơn đau

kiên trì bò từng phân
con cuốn chiếu bò qua nền nhà không trải chiếu
tôi cuộn đời mình trong hốc tối – trăm năm

thơ tôi khuyến mại một nụ cười
để cố bán hàng trăm xấu số
và em – một lần mua hết – để tung hê

cám ơn, cám ơn lời chào đầu ngày Thứ Bảy
sài thành sáng sớm nhẹ bớt tiếng xe gầm
nghe thênh thang hơn bài lục bát

tôi kiên trì làm thơ
như đã kiên trì yêu người
ca dao ạ

ba mươi ngày nữa – Giáng Sinh
ba mươi năm trước – Giáng Sinh
Chúa đã ở đâu bấy lâu nay – lời tôi hỏi

Chúa gầy hơn ta không ?
Em buồn hơn ta không ?
NTN ơi – câu vấn đáp ngàn năm chưa có được

đêm thánh chẳng vô cùng
em báng bổ
bởi chưa có một phút giây nào dưới thế bình an

tôi đứng trên đôi chân mình – chờ em
trăm năm – một đời
chỉ còn đôi chân tôi – tôi đã thành ai khác

sáng trong ngày hôm qua đã một mặt trời lên
sáng thời điểm ngày hôm nay lại một mặt trời lên
mỗi tình yêu trong tôi cứ là mỗi một bình minh khác

tội tình chi những tháng năm đua nhau chạy mất
tờ lịch rơi – nhịp thở rơi theo
phía trước tôi – vô tận giấc ngủ dài

yêu em yêu em yêu em
tôi yêu em đầu ngày – yêu em nửa đêm
không còn thấy nổi em – chỉ thấy được mối tình

bao dung như đất – và trời
thơ chở che tôi suốt năm tháng dài lận đận
tôi vô tình với Thơ – lại dùng thơ ca ngợi chỉ Em thôi

biển xanh đến nỗi cả trời chìm trong biển
em còn xanh không trong mắt tôi hoang ?
cánh buồm nâu đi biệt chưa về

những ngón tay người lạ
dìu tôi đi hướng khác
những ngón tay em dấu nơi nào tôi không còn nhớ nữa

đôi mắt của ký ức dõi theo bước chân tôi
đôi môi của tương lai điệu đàng hơi thở tôi
sao hiện tại ngoảnh sống lưng hờ hững ?

những ân sủng em đã dâng khuyến mãi tôi ngày ngày hôm qua
cỏ mọc lên xanh lè
bầy cừu trong tôi nhẩn nha ăn mãi

đầu đông TP sài thành lén lút giọt mồ hôi chảy trộm
đêm Noel tiễn em về rất sớm
ta dự lễ nửa đêm một mình – chuông ngân giữa thinh không

người đạp xích lô hát một mình trên chiếc yên cao
thành phố sài thành giữa khuya tôi ngồi im re
cái gì vừa trôi đi cùng tiếng hát sau sống lưng

bạn ơi nhiều lúc đừng nghe lời tôi
khi cơn khó chịu che lấp cả người tôi
xin im re nghe trái tim đang thổn thức

bàn tay em đang cầm nỗi nhớ của tôi
nó run rẩy giữa những điều hư thực
và nó định nói với em những điều hư thực ấy

chiều nay trong cơn sốt rạc người
tôi đã mơ những điều cực kỳ niềm hạnh phúc
mình đang ngồi thiền và chết đi trên đỉnh tuyết sơn

hãy ca tụng những mặt trời không có thật
lửa mơ hồ đẹp như trong tranh
em vẽ khuyến mãi ngay tôi trong những ngày sôi bỏng nhất

co ro lạnh màu hoa vàng sẫm lại
gần lắm màu trăng mùa cũ trong mắt em
cúc của thu phai từng ánh trôi dài

tôi có những đoá hoa chỉ để dành khuyến mãi ngay riêng mình
em đến lấy đi quẳng vào đất lạnh
mọc lên loài cỏ dại – đẹp không ngờ

chỉ thở thôi đã eo hẹp trần gian
tôi thu tôi về tan trong tối
cháy trên đầu một con trăng sẽ tắt vội ở mùa sau

bi quan và sáng sủa
chém giết nhau trong vở hài kịch không lời
những nghệ sĩ vờn nhau nhoà bóng – khóc

ai đang đi trong bàn tay tôi như Tôn Ngộ Không càn rỡ ?
tôi gởi mây về cho người dợt lại cân đấu vân
khoảng trống ngoài kia chắc gì vô tận !

có chăng một loài chim báo bão
bay lạc vào cuộc tình em và tôi
trái tim vỡ toang bẻ đôi một giây thời gian

ùa ra như sóng
rồi cũng tan nhoà như sóng
biển của tôi đã đến giờ yên nghỉ

có chăng một loài chim báo bão
bay lạc vào cuộc tình em và tôi
trái tim vỡ toang bẻ đôi một giây thời gian

ùa ra như sóng
rồi cũng tan nhoà như sóng
biển của tôi đã đến giờ yên nghỉ

khi niềm hạnh phúc vỡ toang giữa môi em
chỗ trời và đất giao thừa hò hẹn
chạm vào nhau hai nhịp trái tim tôi

nếu đi giật lùi vào tương lai
sống lưng của tôi sẽ thuận tiện chạm vào niềm hạnh phúc
niềm vui ít khi cho ta thấy trước khi nào

thuở nhỏ ai không thèm hái sao trời
nửa đêm gối đầu cỏ ướt
đâu biết rằng những ngôi sao 5 cánh trong mắt vẫn thường hằng

toàn cầu tròn dưới chân ta
nếu tuyệt đối hoá cuộc đăng trình thẳng tắp
anh sẽ lạc vào khoảng trống thăm thẳm, ngoài kia

tôi ngồi
thu lại bóng tôi
em mãi ở đâu đâu mà bóng em lại cận kề ?

tôi về
căn nhà nhỏ trong con hẽm tối
thắp lửa trái tim mình rọi sáng góc tình yêu

tôi gọi
từ bên trong biên giới của bình yên
những giông bão tình yêu làm thế nào đến được ?

tôi rên rỉ từ trong ngày hôm qua hôm kia
giữa hai kẻ răng luồn lách cơn phẫn nộ
vỡ ra ngày hôm nay – giữa ngọ – một thiên đường

rồi chỉ một mình em
ngồi nơi cuối ngày trùng trùng ký ức
lôi kéo trái tim về khuyến mại một trò vui

đã về từ bước chân đi
láo lơ hội ngộ – chia tay
nháo nhào

khóc vói tôi một lần nghe mây ơi
thấp xuống thêm những tầng xám xịt
ai biết ngày mai có nắng hay không ?

phía hậu trường có đôi mắt em
nghiêm khắc nhìn người diễn viên đang làm trò tung hứng
đừng nín thở – em ơi – đời sống : hí trường

quay quắt tàn chiều ly rượu lạt
em lửng lơ hoa
ướp sẵn trong hồn

ai uống mà ta say
chim hồng lạc một đường bay
trái tình lăn lông lốc

đêm giao thừa
thừa một nỗi đau
cây nhang trên bàn thờ cúng cháy trong mắt mẹ

ai sẽ về giữa cuộc vui chưa dứt
em có nhìn thấy sống lưng tôi dưới vuông cửa hẹp
dạ hội vẫn dài thâu đêm

Source: http://139.180.218.5
Category: Học đàn

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *